Một ngày mới lại đến, mọi việc trong Kiểm Vân sơn trang vẫn diễn ra theo đúng trật tự của nó. Kể cả việc Hàn Nguyệt Chi đi đến Đào viên, đó cũng không còn là chuyệnlạ gì đối với người hầu ở đây nữa. Vì sao ư? Chính phu nhân tự tay mìnhtrồng những cây đào tại nơi đó.
Phu nhân rất thích hoa đào, Đàoviên là nơi mà cả gia đình trang chủ cùng nhau thưởng hoa nên đó là nơichứa nhiều kỷ niệm về phu nhân. Đã 5 năm sau sự việc kia, tất cả mọingười trong sơn trang đểu tránh đi ngang qua Đào viên vì chỉ cần đingang qua đó, mọi người đều sẽ nhớ đến phu nhân. Sau khi Hàn Nguyệt Chitrở về, việc nàng làm đầu tiên chính là chạy đến Đào viên.
Tất cả những ký ức về mẫu thân tại Đào viên đều trở về khiến nàng không thểkiềm chế được nữa, hai hàng nước mắt cứ thế trào ra. Nàng cứ khóc, khócmãi cho đến khi Hàn Minh cùng Hàn Khiết Nam tiến đến, nàng mới thôikhóc. Đào viên từ nơi khiến cho mọi người cảm thấy hạnh phúc, đã trởthành nơi cấm kị trong lòng Kiểm Vân sơn trang.
Đôi lúc, Hàn Minh và Hàn Khiết Nam cũng đến Đào viên, nhưng chỉ một khắc sau họ sẽ rờiđi. Còn đối với Hàn Nguyệt Chi, cứ mỗi lần thức dậy sau cơn ác mộng,nàng sẽ đến Đào viên.
" Vân nhi, ngươi ra ngoài đi, ta muốn ở đây một mình "
" Nô tỳ lui xuống trước, nếu tiểu thư cần gì xin cứ gọi nô tỳ ". Vân nhi lui xuống với vẻ mặt chần chừ.
" Mẫu thân, Chi nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cua-lanh-khoc-giao-chu/2525572/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.