Chương trước
Chương sau
Khi đó Lưu Vĩnh chỉ mới chín tuổi, hắn đi theo Thư Uyển Nương học chữ được hơn hai tháng, một quyển 《 Tam Tự Kinh 》 chỉ học được phân nữa, nữa còn lại vẫn luôn học không thuộc.

Tuy Thư Uyển Nương có tính tình mềm mại, nhưng nhìn người lại rất chuẩn, nếu Lưu Vĩnh chỉ vụng về, cần cù thì bù thông minh, không chừng nàng sẽ tranh thủ cho hắn một lần, nhưng Lưu Vĩnh lại có tính cách cố chấp, có chút đua đòi, lại nóng nảy, cũng không phải là người có thiên phú học tập.

Thư Uyển Nương nhìn tộc trưởng nói: “Lưu Vĩnh học chữ ở chỗ ta, cũng xem như là người học được nhanh nhất bên trong mấy hài tử, hắn cũng khắc khổ chịu khó, mỗi ngày trời chưa sáng hắn liền tới cửa cầu học, trời tối thì mới trở về, ngoại trừ hắn, trong thôn còn có năm hài tử cũng thường xuyên tới đây, bọn họ có tuổi tác tương đương nhau, cũng không có cơ sở, ta liền dạy cùng nhau, mỗi ngày ta chỉ dạy ba câu, sau này học được nhiều, mới bắt đầu mỗi ngày dạy một tờ.”

Tộc trưởng kinh ngạc, hắn chỉ hỏi Thư Uyển Nương về chuyện Lưu Vĩnh, không hiểu vì sao Thư Uyển Nương lại lôi thêm năm hài tử khác, chẳng lẽ làm đối lập mới so sách được thiên phú của Lưu Vĩnh.

Thư Uyển Nương tiếp tục nói: “Lưu Lực tôn tử của nhà Tam thúc công có tuổi lớn nhất, hiểu chuyện nhất, cũng học được nhanh nhất, mỗi ngày hắn đều học thuộc lòng những gì ta dạy, cũng nhớ kỹ bài học sau đó liền khoa tay múa chân rời đi, ta vốn tưởng rằng hắn không thích học chữ, sau đó ta lại nhìn thấy hắn làm việc ở trong đất nhưng trong miệng lúc nào cũng lẩm bẩm, lúc rảnh rỗi cũng thường xuyên khoa tay múa chân tập viết mấy chữ kia.”

Tộc trưởng Lưu Hòa cảm thấy rất tự hào nói: “Lưu Lực từ nhỏ đã mất cha, hắn vẫn luôn chăm chỉ, mới 4 tuổi đã xuống đất giúp nương của hắn làm việc, hắn luyến tiếc bỏ xuống việc ở trong đất, chỉ tiếc hắn đã mười một tuổi, trong nhà lại khó khăn……”

Thư Uyển Nương trong lòng có chút tiếc hận, bởi vì nàng cảm thấy Lưu Lực mới là người thích hợp để đi con đường khoa cử, nếu Lưu gia nhất định muốn bồi dưỡng một người, nhưng xem ý tứ của thôn trưởng, thì hắn cũng không nguyện ý chọn Lưu Lực.

Thư Uyển Nương dừng một chút lại nói: “Lưu Lực mỗi lần tới đều sẽ gánh một bó củi lại đây, tôn tử Lưu Bình của ngài cũng rất tốt, mỗi lần tới học chữ đều sẽ giúp ta gánh nước đầy lu rồi mới rời đi, mấy hài tử khác cũng đều cướp việc trong nhà của ta làm xong thì mới chịu về,” Thư Uyển Nương cười rất ngượng ngùng, “Nhờ có bọn họ, ta cùng tướng công cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Tộc trưởng nhịn xuống tính tình, nhẫn nại lắng tai nghe tiếp, hắn cảm thấy Thư Uyển Nương là khuê nữ trong nhà có người đọc sách, kiến thức không tầm thường, vẫn chưa nói đến Lưu Vĩnh tất có dự tính của nàng, bởi vậy cũng không liên tiếp dò hỏi, chỉ xem như nói việc nhà hỏi: “Ngài là tiên sinh của bọn họ, bọn họ tất nhiên phải hiếu thuận ngài.”

Thư Uyển Nương gật đầu nói: “Ta biết bọn họ có hiếu tâm, chỉ là khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến Lưu Vĩnh muốn chuyên tâm học tập, rất nhiều lần ta không ở đó, bọn họ đều xảy ra tranh cãi, Lưu Vĩnh cảm thấy bọn họ ở trong sân quá ồn ào, ảnh hưởng tới việc hắn luyện chữ.”



Tươi cười trên mặt tộc trưởng trở nên cứng đờ, cúi người hỏi: “Ngài muốn nói Lưu Vĩnh không giúp ngài làm việc?”

Thư Uyển Nương cũng không muốn nói bậy về người khác, bởi vậy trên mặt nàng có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu nói: “Hài tử kia vẫn luôn tranh thủ thời gian để luyện chữ, hắn từ lúc sáng sớm cho đến lúc sau vẫn luôn học tập đến buổi tối, cho dù là ngày mùa cũng như thế, bởi vì vậy mà hắn biết chữ nhiều hơn người khác, tiến độ của người khác cũng không đuổi kịp hắn, hắn cũng yêu cầu ta đơn độc dạy cho hắn học ……”

Thư Uyển Nương nói: “Trước đó hắn cùng năm người khác còn thực tốt, nhưng gần đây hắn cũng không muốn nói chuyện cùng đám người Lưu Lực, khi nhìn thấy tướng công của ta, Lưu Vĩnh cũng hỏi hắn biết được bao nhiêu chữ, lúc biết được tướng công của ta không biết chữ nhiều bằng hắn thì hắn cũng không còn chào hỏi cùng tướng công của ta.”

Thư Uyển Nương nhìn thấy sắc mặt của tộc trưởng càng ngày càng khó coi, liền thở ra một hơi, nói lời thấm thía: “Tộc trưởng, những lời này ta chỉ nói với ngươi, hắn muốn học chữ ta sẽ dốc lòng chỉ dạy, nhưng toàn tộc các ngươi muốn ra sức cung cấp nuôi dưỡng một mình hắn, Uyển Nương cũng không thể kết luận tương lai của hắn, chỉ có thể đem biểu hiện ngày thường của hắn nói cho ngài.”

Tộc trưởng hỏi: “Hắn học chữ nhanh hơn người khác, vậy những chữ đã từng học qua, hắn đều có thể nhớ kỹ?”

Thư Uyển Nương thở dài: “Đây là mấu chốt thứ hai, trong một ngày hắn phải nhớ rất nhiều chữ, ngày hôm sau, ngày thứ ba vẫn còn nhớ rõ, nhưng qua năm ngày quay đầu nhìn lại, chưa chắc sẽ nhận ra được, hắn lại không chịu ôn tập, cảm thấy lãng phí thời gian, không bằng hướng về phía trước, về sau lại quay đầu nhìn lại một lần. Tộc trưởng, việc học tập vốn là muốn từng bước từng bước đi về phía trước, hiện giờ hắn đã muốn chạy, làm sao trụ cột có thể bền chắc?”

Tộc trưởng trong tức khắc không còn lời gì để nói, hắn đứng dậy nhìn Thư Uyển Nương hành lễ, “Gần đây mấy hài tử vẫn luôn làm phiền ngài, ta trở về sẽ thương nghị với bọn họ.”

Thư Uyển Nương tiễn khách.

Lưu Vĩnh không thích hợp đi theo con đường khoa cử, thậm chí Thư Uyển Nương cũng không biết hắn lấy đâu ra sự tự tin có thể dựa vào con đường khoa cử để trở nên nổi bật.

Triều đại này con đường khoa cử rất gian nan, ba năm thi một lần, mỗi lần chỉ lấy 300 người, trong 300 người này thì người của thế gia đã chiếm đa số, còn có con cháu của các gia đình vừa làm ruộng vừa đi học, bọn họ cũng là một đối thủ rất mạnh mẽ, bởi vì tài nguyên giáo dục đã bày ra ở nơi đó, mỗi lần có 300 người thi đậu trong đó có 5 người thuộc gia đình nghèo khó thì đã rất tốt rồi.

Mà trong thiên hạ, sĩ tử nhà nghèo tham gia khoa cử có bao nhiêu người?



Lưu Vĩnh chín tuổi mới bắt đầu học chữ, ngay cả sách cũng không có một quyển, không có sách, không có tiên sinh tốt, cũng không phải là người đặc biệt thông minh, sao có thể nổi bật hơn người khác?

Nếu hắn có tính tình cứng cỏi, phẩm đức cao thượng, không chừng Thư Uyển Nương sẽ duy trì hắn, bởi vì cần cù thì bù thông minh, còn phẩm đức cao thượng thì có thể đi tìm lối tắt, nhưng mới hai tháng, hắn còn không che giấu được cảm xúc, Thư Uyển Nương tự nhiên đã hiểu rõ ràng bản tính của hắn.

Trong sáu người, hắn chín tuổi, không nói đến Lưu Lực có tuổi lớn nhất, thì Lưu Bình mới tám tuổi sau khi nhớ kỹ chữ đã học thì sẽ chủ động chạy về nhà giúp cha nương và người nhà làm việc, sau khi bận rộn xong mới rút ra thời gian để học thuộc lòng.

Nhưng hắn từ buổi sáng cho đến buổi tối đều không rời khỏi sân nhà nàng, chỉ ngồi xổm dưới cây ngô đồng trong viện để học tập, thẳng đến trời tối thì mới chịu rời đi.

Năm hài tử khác đi tới chỗ nàng để học chữ đều sẽ giúp nàng làm chút việc nhà trong khả năng cho phép, mà hắn lại ghét bỏ bọn họ ồn ào làm ảnh hưởng tới hắn, thậm chí mỗi lần nàng vo gạo nấu cơm hắn cũng sẽ nhíu mày, trên mặt lộ vẻ không vui.

Tuy rằng Thư Uyển Nương là người nhu thuận, nhưng cũng không phải là người không có tính tình, nàng là tiên sinh của hắn, hắn lại ăn uống miễn phí ở nhà nàng, kết quả nàng làm việc còn khiến hắn không vui?

Lúc ấy Thư Uyển Nương đang mang thai Mục Dương Linh, là thời điểm thai phụ mẫn cảm nhất, buổi tối nàng đã trốn Mục Thạch khóc một trận.

Đọc sách chú ý nhất chính là nhớ lâu, có đôi khi trong học tập cần lặp lại chứng thực dò hỏi, nhưng kêu hắn quay đầu ôn tập thì hắn lại không chịu, hắn chỉ chú ý đến việc trước mắt, Thư Uyển Nương không cảm thấy cho hắn cơ hội đọc sách thì hắn có thể học ra thành tích.

Nếu ở nhà phú quý nàng tự nhiên sẽ không xen vào việc của người khác, nhưng người trong tộc của Lưu gia lại rất bần cùng, muốn cung cấp nuôi dưỡng một người đọc sách có ý nghĩa tương lai hai mươi năm sau thậm chí thời gian càng dài bọn họ phải thắt lưng buộc bụng, phải giảm bớt của hồi môn của nữ nhi trong nhà, do đó những nữ hài này sẽ không gả được cho người trong sạch.

Thư Uyển Nương không muốn bọn họ phải trả một cái giá quá lớn khi quyết định như vậy, cho nên nàng mới đem một số việc nói cho tộc trưởng Lưu gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.