Huyện Minh Thủy ở phủ Hưng Nguyên thuộc về hạ huyện, nhưng nơi này gần biên quan, lại gần núi rừng, cho nên có rất nhiều hàng da cùng vật phẩm của người Hồ, thương nhân ở phía nam rất thích đến nơi này để thu mua vật phẩm, cho nên số lượng người lui tới còn nhiều hơn huyện bậc trung.
Lần trước Mục Dương Linh đi tới huyện thành là mùa đông năm ngoái, khi đó sắp ăn tết, vừa lúc Mục Thạch kiếm lời được một số tiền lớn, liền mang theo thê nhi đến huyện thành để đặt mua hàng tết.
Đã hơn một năm, huyện Minh Thủy cũng không có nhiều biến hóa, vẫn náo nhiệt như trước.
“Cha, chúng ta đi nơi nào?”
“Đi đến chỗ phường thị để nhìn trước, thương nhân đều thu mua hàng hóa ở nơi đó.”
Phường thị ở huyện Minh Thủy cái gì cũng có, hàng da chiếm đa số, tiếp theo chính là dược liệu.
Phủ Hưng Nguyên nổi danh nhất là dược liệu cùng hàng da.
Mục Dương Linh đã xuống xe đẩy, đi ở bên người phụ thân nhìn chung quanh, Mục Thạch thấp giọng nói: “Mấy thương nhân này cha đều đã gặp qua, lần trước đã ép giá rất thấp, chúng ta hãy đi sâu vào bên trong để nhìn xem.”
Mục Dương Linh nhìn mấy thương nhân đứng ở phía sau quầy hàng, đôi mắt chỉ thoáng nhìn Mục Thạch liền dời đi, có người thậm chí còn kiêu căng từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.
Mục Dương Linh không khỏi nhíu mày, không phải thương nhân đều dĩ hòa vi quý sao? Hàng da của lão cha ở trên thị trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-chi-thich-lam-ruong/2485118/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.