Trương phường chủ dùng ngón tay xoa lông cáo một chút, cười nói: “Tấm lông cáo này có chất lượng thượng đẳng, có giá trị thấp nhất là bốn lượng bạc.” 
Phạm Tử Câm xoay người hỏi Mục Thạch, “Mục đại thúc, vừa rồi những thương nhân kia ra giá bao nhiêu?” 
Lúc này Trương phường chủ mới nhìn thấy Mục Thạch đang ngồi ở một bên, sắc mặt lập tức thay đổi, trong lòng có chút thấp thỏm. 
Mục Thạch nói: “Bọn họ ra giá hai lượng bạc.” 
Phạm Tử Câm cười khanh khách nhìn Trương phường chủ, nói: “Phường chủ, hai cái giá này tựa hồ kém nhau rất lớn.” 
Trương phường chủ cười làm lành nói: “Chỉ sợ là những thương nhân kia không biết nhìn hàng,” Trương phường chủ nghĩ nghĩ nói: “Hay là ta dẫn các ngươi đến gặp mấy nhà thương nhân? Bọn họ ra giá luôn công bằng.” 
Tuy rằng hắn không biết vị công tử này có quan hệ gì với cha con Mục gia, hắn không cần đắc tội bọn họ. 
Phạm Tử Câm chỉ muốn trả nhân tình cho Mục Dương Linh, cũng không phải xuất đầu cho bọn họ, bởi vậy thực sảng khoái nói: “Vậy phiền toái Trương phường chủ.” 
Người mà Trương phường chủ giới thiệu còn không phải là những thương nhân kia? 
Lúc này có Phạm Tử Câm hỗ trợ xuất đầu cho bọn họ, lần sau sẽ không có vận khí như vậy, Mục Dương Linh không vui nhưng trên mặt vẫn tươi cười xán lạn, xen mồm nói: “Trương phường chủ, cha của ta chất phác, ta cũng không biết cách ăn nói, chỉ sợ các thương nhân lão gia không thích chúng ta, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-chi-thich-lam-ruong/2485114/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.