Chương trước
Chương sau
Tề Tu Viễn là một tướng quân tứ phẩm ở Lợi Châu, là quan chỉ huy đứng đầu Tây doanh.

Tây doanh đóng quân ở phủ Hưng Nguyên và phủ Hưng Châu, dưới phủ Hưng Châu là huyện Thuận Chính, quân đội đóng quân ở bên ngoài phía nam huyện năm trăm dặm, Hưng Thành Quan nằm ở nơi đó, nhiệm vụ của Tây doanh chính là bảo vệ Hưng Thành Quan. Phủ thành của phủ Hưng Châu được thiết lập ở trong huyện Thuận Chính, cho nên hiện giờ trong phủ thành Hưng Châu có ba thế lực.

Một là huyện nha huyện Thuận Chính, được thiết lập ở phía đông huyện, phủ nha phủ Hưng Châu được thiết lập ở phía bắc huyện, nơi xử lý sự vụ của võ tướng bọn họ được thiết lập ở phía nam huyện.

Tuy rằng Tề Tu Viễn đã nói muốn dẫn bọn hắn về quân doanh, nhưng quân doanh cái gì cũng không có, Tề Tu Viễn cũng không muốn ủy khuất đệ đệ nhà mình, cho nên đã mang hắn trở về tòa nhà ở huyện Thuận Chính trước, sau khi đã an bài cho đệ đệ cùng biểu đệ thì mới kêu tâm phúc của mình vào thư phòng.

Tề gia ở phủ Lâm An chỉ là một tiểu gia tộc, Tề phụ là Tề Phong bất quá là một tứ phẩm ngự sử trung thừa ở bên trong Ngự Sử Đài, có phẩm cấp ngang với Tề Tu Viễn, mà ở Tề gia trừ bỏ hai cha con bọn họ, cũng không có tộc nhân khác xuất sĩ làm quan.

Tuy rằng hiện tại quan văn tôn quý hơn võ quan, nhưng võ quan tứ phẩm chấp chưởng binh quyền so sánh cùng phó quan tứ phẩm ngự sử trung thừa của Ngự Sử Đài, cũng phân không ra ai là người quan trọng hơn.

Mà Tề Tu Viễn là một quan võ lại có thể thăng chức nhanh như vậy, trừ bỏ việc hắn ở bên người Thánh Thượng làm thị vệ nửa năm, còn bởi vì hai người cữu cữu của hắn đều là võ tướng, càng bởi vì hắn dám đua, lúc lên chiến trường chém giết cơ hồ không muốn sống, mới tích lũy được chiến công hiển hách, lúc này mới có thể trong hai năm đã từ lục phẩm Giáo úy lên tới tứ phẩm Tham tướng.

Tề Tu Viễn bất hoà với phụ thân, người làm tâm phúc của hắn đều biết đến chuyện này, mười sáu tuổi hắn đã chạy đến biên quan, không dựa vào Tề gia mà có thể đi đến được vị trí hiện tại vốn phải được mọi người kính nể, nhưng Tề gia là dòng dõi thư hương, từ lâu đã có ý kiến với việc Tề Tu Viễn thà tòng quân chứ không chịu đọc sách, cho dù hắn đã là võ quan chính tứ phẩm, cũng không kém hơn phụ thân, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ mỗi khi nhắc tới.

Tề Tu Viễn còn liên lạc với trong nhà là vì đệ đệ ruột thịt Tề Hạo Nhiên.

Ai ngờ nửa tháng trước hắn nhận được tin tức nói đệ đệ đã để lại thư rồi trốn đi, biểu đệ cũng không thấy.

Tề Tu Viễn chỉ cảm thấy giận dữ, tuy rằng đệ đệ rất bướng bỉnh, nhưng hiểu đúng mực, càng miễn bàn đến biểu đệ là người có trái tim thất khiếu linh lung, có thể bức hai người bọn họ để lại thư trốn đi, có thể biết được phụ thân cùng nữ nhân kia là đã bức đệ đệ như thế nào.

Sau khi tức giận chính là lo lắng, hiện giờ khắp nơi đều không yên ổn, các nơi không ngừng xuất hiện đạo phỉ, người dân thì mạnh mẽ, đệ đệ cùng biểu đệ chỉ mới mười hai tuổi, hai người bọn họ chưa từng rời xa nhà, chỉ sợ một cái bánh bao có giá là bao nhiêu tiền cũng đều không biết, Tề Tu Viễn gấp đến độ khóe miệng nổi bọng nước, chỉ có thể phái ra thân binh một đường tìm kiếm dọc theo hướng nam.

Đệ đệ trốn đi trừ bỏ nơi của cữu cữu thì chỉ có thể đi tới nơi này của hắn, huynh trưởng cùng cữu cữu, đệ đệ tự nhiên sẽ lựa chọn hắn, Tề Tu Viễn nôn nóng gọi người đi dọc theo đường lớn tìm bọn họ từ hướng nam, nhưng vẫn không có tin tức.

Buổi chiều ngày hôm qua hắn thu được tin tức của thám tử ở huyện Minh Thủy, thế mới biết hai tiểu tử này đã chạy đến phủ Hưng Châu, hắn vội vàng cưỡi ngựa đi tìm người.



Tuy rằng đã hai năm Tề Tu Viễn không gặp đệ đệ, nhưng mỗi tháng đều thư từ không ngừng, hắn tự nhiên biết việc đệ đệ để ý nhất chính là nét trẻ con ở trên mặt, mỗi lần viết thư cho hắn đều oán giận mình có khuôn mặt tròn tròn làm hắn thoạt nhìn càng thêm nhỏ tuổi, bạn đọc sách cùng trường đều xem thường hắn.

Nhưng lần này nhìn thấy đệ đệ, hai má thịt đô đô của đệ đệ đã biến mất, cả người đều tiều tụy không ít, nếu không phải cố kỵ huynh trưởng phải uy nghiêm, Tề Tu Viễn đã sớm ôm đệ đệ nhà mình mà khóc.

Hiện giờ hắn đã trấn an đệ đệ, Tề Tu Viễn cũng không đè nặng tính tình của mình, hắn phát ra áp suất thấp, liên tiếp thả khí lạnh ra bên ngoài, làm Hầu Kiếm cùng mấy tâm phúc đi tới đây nghe lệnh đều bị đông lạnh đến không ngẩng được cổ.

“Truyền tin cho Giang Trạch, tạm thời nói hắn không cần trở về, nói hắn đến Lâm An tra đến cùng đã xảy ra chuyện gì, Tứ công tử cùng biểu công tử vì sao phải rời nhà trốn đi?” Thần sắc của Tề Tu Viễn đã trở nên lạnh lẽo, trên người bọn đệ đệ có lộ dẫn, muốn xuất nhập thành đều phải lấy ra, nếu Tề gia phát hiện liền sẽ đuổi theo, dấu vết rõ ràng như vậy sao có thể tìm không thấy?

“Không thể,” quân sư Vinh Hiên vội ngăn cản nói: “Tu Viễn, trên người của Giang Trạch có chức quan, võ tướng không có chiếu lệnh là không được vào kinh, một khi bị người phát hiện, hậu quả không dám tưởng tượng, vẫn nên triệu hồi hắn về đây đi, đến nỗi Lâm An đã xảy ra chuyện gì, không bằng trực tiếp hỏi Tứ công tử cùng biểu công tử ,vì sao Tề gia không tìm được bọn họ,” Vinh Hiên cười lạnh, “Chuyện này không phải rất rõ ràng sao? Mẹ kế của ngươi tự nhiên là không muốn tìm đệ đệ của ngươi trở về.”

Tề Tu Viễn nhíu mày, “Người kia bất quá là một di nương.”

“Đúng, đúng, là di nương, không phải mẹ kế,” Vinh Hiên rất biết nghe lời cho nên đã sửa đổi xưng hô, “Nên kêu Giang Trạch bọn họ trở về, dù sao cũng đã tìm được người rồi, vừa lúc, không phải Tứ công tử muốn học võ nghệ sao? Để Giang Trạch đi dạy hắn.”

Tề Tu Viễn chỉ trầm ngâm một lát liền gật đầu đồng ý, “Vậy truyền lệnh kêu Giang Trạch trở về, Cẩn Du, ngươi cũng đừng kêu Tứ công tử biểu công tử, bọn họ nhỏ hơn ngươi, ngươi cứ trực tiếp gọi tên của bọn họ, bằng không thì kêu tiểu tứ cùng tiểu nhị đi.”

Vinh Hiên, tự Cẩn Du, là quân sư của Tây doanh, đi theo Tề Tu Viễn một đường từ Lâm An đến nơi đây, là tâm phúc của Tề Tu Viễn.

Tề Hạo Nhiên ở nhà đứng hàng thứ tư, Tề Tu Viễn là lão đại, lão nhị cùng lão tam đều là con vợ lẽ, tự nhiên, hiện tại mẹ đẻ của bọn họ đã phù chính, cũng tự cho mình là con vợ cả.

Nói xong việc tư thì sẽ nói đến chính sự, Tề Hạo Nhiên nói: “Hôm nay ở tiệm cơm ta đã nghe được một chuyện, hiện giờ đang là thời điểm thu hoạch vụ thu, nhưng tiệm lương thực lại tăng giá gạo và bột mì.”

Mạc Hùng thị vệ của Tề Tu Viễn nhíu mày nói: “Chẳng lẽ năm nay thu hoạch không được tốt?”

“Không có khả năng,” Vinh Hiên nhíu mày nói: “Khoảng thời gian trước ta vừa mới đi tuần tra, hoa màu ở trong đất đều không tồi, gần đây lại mưa thuận gió hoà, làm sao thu hoạch lại không được tốt?”

Tề Tu Viễn nhìn về phía Hà Minh phó quan trông coi quân nhu đang cúi đầu trầm tư, “Chúng ta muốn mua lương thực, bọn họ ra giá bao nhiêu?”



“Một lượng bạc mười văn tiền một thạch gạo, đã rẻ hơn giá thị trường hai mươi văn tiền.”

“Triệu Quang đồng ý?” Tề Tu Viễn trầm giọng hỏi. Triệu Quang là quan trông coi quân nhu của Tây doanh.

“Vâng, chỉ chờ địa phương đóng xong thuế lương thì chúng ta có thể mua.”

Trong mắt của Tề Tu Viễn hiện lên hàn quang, hừ lạnh một tiếng nói: “Tiệm lương thực bán gạo trung đẳng là 1 lượng 30 văn, nhưng bọn hắn đi thu mua lương thực chỉ ra 420 văn.”

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, hai mặt nhìn nhau, “Việc này, chúng ta bị người tính kế?”

Vinh Hiên nhíu mày nói: “Chuyện này cần phải điều tra rõ ràng, chúng ta muốn thường trú ở phủ Hưng Châu, lúc này bức bá tánh quá tàn nhẫn, một khi bọn họ tạo phản, người vất vả chính là chúng ta.”

“Đúng vậy,” Sắc mặt của Hà Minh cũng có chút khó coi, “Chúng ta không nhận được lợi ích thực tế, ngược lại đã cõng nồi thay bọn họ.”

Tề Tu Viễn cảm thấy vừa lòng gật gật đầu, “Việc này ta giao cho các ngươi đi làm, vừa lúc, hằng năm chúng ta đèu phải mua sắm quân nhu, thừa dịp đang thu hoạch vụ thu, Hà Minh, không bằng ngươi đi mua chút lương thực từ trong tay thôn dân, giá cả không cần đè thấp, ta tin tưởng bọn họ sẽ rất vui lòng lấy ra một cái giá thích hợp để bán cho ngươi.”

Hà Minh vốn định thừa dịp lương thực đang rẻ sẽ ra giá thấp để thu mua số lượng lớn, nhưng thấy tướng quân không muốn dân chúng chịu khổ, đành phải gật đầu nói: “Tướng quân yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt việc này.”

Tề Tu Viễn nói: “Ta nhớ rõ Triệu Quang là người bản địa ở nơi này, hắn là người thuộc dòng chính của Triệu gia, Cẩn Du, ngươi đi tra người này, những việc này ta không tin hắn hoàn toàn không biết.”

Cẩn Du biết Tề Tu Viễn không dung được Triệu Quang, nghe vậy thì gật đầu đồng ý.

Tề Tu Viễn an bài đơn giản một vài chuyện, lúc này mới dạo bước đi về phía hậu viện.

Tề Hạo Nhiên cùng Phạm Tử Câm đã ngủ được một canh giờ, bởi vì đói bụng mà tỉnh dậy.

Bọn họ ăn cơm trưa xong liền gấp trở về, lúc này trời đã tối, bụng cũng đói, hai người liền sờ soạng đứng dậy đi tìm đồ ăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.