Mục Dương Linh thấy bà không còn phản đối mình đi xuyên qua núi để về nhà, lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm, khiêng lên hai bó lúa liền đi, bước chân của Mã Lưu thị thiếu đều theo không kịp.
Nhìn Mục Dương Linh bước chân nhẹ nhàng ở phía trước, Mã Lưu thị chỉ cảm thấy trong lòng run run, sợ nàng ngay sau đó sẽ bị lúa đè dẹp lép.
Mã Tú Hồng cùng Mã Tú Lan vội vàng đuổi theo, trên mặt đều là tươi cười, thỉnh thoảng còn kinh ngạc cảm thán một chút.
Thôn dân đang ở cốc tràng tuốt hạt nhìn thấy Mục Dương Linh đang khiêng hai bó lúa tới đây đều há to miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.
Mã Lưu thị đã chạy tới phía trước, dẫn Mục Dương Linh tới vị trí của nhà mình, thì nhìn thấy phía trên đã chất đầy lúa, không khỏi nhíu mày.
Bà quay đầu nhìn Mục Dương Linh nói: “Ngươi bỏ xuống đi, ta đi hỏi thăm đây là của nhà ai.”
Đứng ở bên cạnh đôi mắt của Mã Trương thị lóe lóe, nói: “Tứ thẩm, đây là đồ vật của nhà Hữu Tài, nhà Hữu Tài nói lúa của nhà ngươi không thu hoạch kịp, cho nên đã dùng trước.”
Mã Lưu thị vốn đang có ba phần ý cười, vừa nghe là của nhà Mã Hữu Tài, lập tức lạnh mặt, nếu nhà người khác dùng cũng liền thôi, vốn dĩ nhà bà cũng không dùng đến cốc tràng, không có cũng không sao, nhưng Mã Hữu Tài thì không được, năm đó nguyên nhân mà nhi tử của bà chết chính là do hắn tạo thành, mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-chi-thich-lam-ruong/2485090/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.