Chương trước
Chương sau
Mục Dương Linh không biết lão cha đi tìm đại cữu gia để nói cái gì, dù sao lão cha trở về liền nói, “Ngày mai chúng ta sẽ đi thôn Tây Sơn, ngươi phải ở nhà, không cho chạy loạn.”

Mục Dương Linh liền nhảy dựng lên nói: “Ta cũng muốn đi!”

Mục Thạch nhíu mày, “Hồ nháo, người lớn chúng ta đi làm chính sự, ngươi chạy tới làm gì?”

“Ta cùng biểu ca biểu đệ đi giúp dì cả bà làm việc, các ngươi đi nói chính sự của các ngươi,” Mục Dương Linh nói: “Lúa của nhà dì cả bà vẫn còn ở ngoài ruộng, ba người các nàng, người già trẻ nhỏ, làm sao khiêng nỗi? Các ngươi đi nói chính sự, cũng không thể kêu các ngươi đi làm việc? Cho nên cha, ngươi cho ta đi đi.”

Mục Thạch trừng mắt nhìn nàng, Mục Dương Linh nói: “Dù sao nam nhân ở trong thôn cũng đều đi, khẳng định bọn họ cũng không làm việc, để nương đi nhà cữu cữu một ngày, ta nhất định có thể trở về trước mặt trời lặn.”

Mục Thạch chỉ cảm thấy đau đầu, nữ nhi có chủ ý quá nhiều, tính tình cũng không tốt.

Mục Dương Linh chưa thuyết phục được Mục Thạch, lại thuyết phục được Thư Uyển Nương, nàng đã sớm nghe nữ nhi nói về cuộc sống nghèo khổ của nhà dì cả.

Mã Lưu thị là dì cả của Mục Thạch, bên trong thân thích của hắn, Thư Uyển Nương có ấn tượng rất tốt về bà, cũng có cảm tình sâu nhất.

Bởi vì năm đó lúc nàng sinh ra Mục Dương Linh chỉ có bà tới đây để giúp đỡ, Mục Dương Linh tắm ba ngày cũng là bà xử lý, Mục Dương Linh không uống sữa, cũng là bà đã tay cầm tay dạy nàng nấu nước cơm như thế nào để cho hài tử uống, bà đã ở lại Mục gia hầu hạ nàng năm ngày.

Nếu không phải mấy năm nay nàng vẫn luôn bị bệnh, thân thể của tiểu Bác Văn thì lúc tốt lúc xấu, căn bản không có thời gian để chú ý đến người ngoài, nếu không Thư Uyển Nương nhất định muốn đi tới của để thăm thân thích.

Hiện tại trong nhà của bọn họ đang rất tốt, lại biết bà trôi qua không tốt, Thư Uyển Nương tự nhiên cũng hy vọng có thể giúp đỡ bà.

Mục Thạch thấy thê tử kiên trì, cũng chỉ đành cam chịu, nói: “Sáng mai ta sẽ đi tìm Đại cữu cữu bọn họ, cũng kêu Lưu Lãng cùng Lưu Luân của nhà hắn đi qua đó, cuối ngày ta lại đi theo biểu ca một chuyến.”

“Nhớ mang theo nhiều thịt qua đó, cha con các ngươi ăn cơm giống như đánh giặc, cần phải mang thêm vài thứ, các ngươi đi giúp người, đến lúc đó đừng để liên lụy dì cả.”

“Đã biết.”

Mục Dương Linh ở một bên tiếp lời nói: “Sáng sớm ngày mai ta sẽ rời giường sớm để vào núi, nhìn xem có thể săn được hươu bào hay không, nếu có, cơm trưa cũng đã có.”

“Ngươi cho rằng hươu bào là con thỏ chạy đầy núi? Ngươi muốn săn là săn? Chạy nhanh đi tắm rửa rồi ngủ đi.” Mục Thạch đẩy nữ nhi ra ngoài, nhìn Thư Uyển Nương nói: “Ngươi cũng quá chiều nàng, chủ ý của đứa nhỏ này càng lúc càng lớn.”

Thư Uyển Nương cong môi cười, “Đều do ngươi sủng ái, hai cha con các ngươi đã giấu diếm ta rất nhiều chuyện? Ta cũng chỉ đáp ứng nàng một việc này.”

Mục Thạch lập tức không dám nói nữa, sợ thê tử lôi ra chuyện cũ.

Phần lớn thôn dân của thôn Tây Sơn đều mang họ Mã, mà phần lớn thôn dân của thôn Lâm Sơn đều mang họ Lưu, cho nên đêm qua Mục Thạch vừa nói, đại cữu gia Lưu Đại Tiền đã đi tìm đệ đệ Lưu Nhị Tiền cùng mấy nhà có quan hệ là đường huynh đệ.



Sáng sớm, mọi người mang theo đồ ăn của nhà mình đứng chờ ở nhà Lưu Đại Tiền.

Mục Thạch cũng xách theo nửa túi gạo tới đây, Lưu Đại Tiền nhìn thấy thì khẽ nhíu mày, “Ngươi lấy nhiều như vậy, mấy người cữu gia của ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”

Cuộc sống của Mã Lưu thị nghèo khổ, tuy rằng mọi người đi chống lưng cho bà, nhưng dựa theo tập tục, mình phải tự mang theo đồ ăn của mình, đến lúc đó Mã Lưu thị ở bên kia sẽ gom lại nấu chung, bà chỉ cần cung cấp thêm mấy món đồ ăn là đủ rồi.

Nhưng mọi người chỉ mang đủ đồ ăn cho mình, Mục Thạch chỉ có một người lại xách theo nhiều đồ như vậy, khó tránh khỏi sẽ làm người khác không vui.

Mục Thạch nói: “Ta cùng A Linh đều ăn nhiều, cho nên mang nhiều một chút.”

“A Linh? Tại sao nàng cũng đi theo?” Lưu Đại Tiền không đồng ý, nói: “Hài tử vẫn còn nhỏ, những việc này đừng lải nhải ở trước mặt nàng lải.”

“A Linh nói muốn đi qua đó giúp dì cả thu lúa, còn nói muốn đem nhóm Lưu Lãng qua.”

Vốn dĩ đang đứng ở một bên, biểu mợ Lưu Triệu thị cảm thấy không hài lòng, con trai của nàng mấy ngày nay phải xuống đất đã mệt muốn chết rồi, làm sao bỏ được gọi bọn hắn đi ra ngoài thôn để làm việc?

Lưu Lãng cùng Lưu Luân lại hiểu ý, không phải muốn làm việc, mà là muốn thịt của Mục Dương Linh, bọn họ kéo lấy ống tay áo của nương, ở bên tai của nàng nói: “Nương, đi theo biểu muội có thịt ăn.”

Lưu Luân liên tục gật đầu, đôi mắt đầy khát vọng nhìn mẫu thân.

Lưu Triệu thị do dự, hỏi Mục Thạch, “Biểu thúc, tại sao A Linh không đi theo tới đây?”

Mục Thạch có chút bất đắc dĩ, “Hài tử kia mới sáng sớm đã đi vào núi, nàng nói muốn săn một con hươu bào để đem qua đó.”

Lưu Triệu thị ánh mắt sáng lên, nếu đã nói muốn săn hươu bào, cho dù không có hươu bào, thì vẫn sẽ có những loại thịt khác?

Tối hôm qua hài tử chỉ được dính một chút thức ăn mặn, còn là thịt của Mục Thạch cho, nhưng nhà của bọn hắn còn chưa phân gia, hai nhà có tổng cộng năm hài tử, sáu người lớn, một cân thịt không đủ để tắc kẽ răng. Mẹ chồng còn dấu diếm vài miếng thịt dự định sẽ cho vào trong đồ ăn mỗi ngày để tăng hương vị.

Lưu Lãng cùng Lưu Luân lại nuốt một ngụm nước miếng, thấp giọng nói: “Hươu bào làm thành thịt nướng ăn rất ngon.”

“Nói chuyện như ngươi đã từng ăn qua, nướng lên ăn mới ngon.” Lưu Lãng nói, “Lần trước A Linh đã nướng cho chúng ta ăn, đáng tiếc, thiếu chút nữa đã bị a vân phát hiện.”

Lưu Triệu thị nghe được lời nói thầm của hai đứa nhỏ , không khỏi nhăn mày lại, ngẩng đầu nhìn cha chồng Lưu Đại Tiền nói: “Cha, không bằng cho hai đứa nhỏ đi theo, bọn họ cũng đã rất lâu không đi qua nhà cô mẫu, đúng rồi, để đại tỷ nhi cũng đi theo.”

Lưu Dung nữ nhi của Lưu Triệu thị năm nay mười tuổi, nhũ danh là đại tỷ nhi, đường muội của nàng là Lưu Vân nữ nhi thứ hai của Lưu gia, nhũ danh là nhị tỷ nhi.

Em dâu Lưu Triệu thị nghe vậy thì nhìn nàng một cái, sau đó nhìn cha chồng nói: “Nếu như vậy, dứt khoát cho năm hài tử trong nhà đều đi theo.”

Lưu Đại Tiền nhíu mày, “Nhiều hài tử như vậy đi theo để làm gì? Ba người bọn họ là được rồi, nếu muốn giúp cô mẫu của các ngươi, ngày mai lại đi thêm một chuyến là được. Được rồi, khi nào thì A Linh ra ngoài? Chúng ta sắp phải đi.”



“Ta đã nói với nàng, mặc kệ săn được hay không săn được, lúc này đều phải ra ngoài, đoán chừng nàng đang chờ ở chân núi.” Mục Thạch nhìn thoáng qua bầu trời nói.

“Chúng ta đi thôi.”

Một hàng mười mấy người đi về phía chân núi của thôn Tây Sơn.

Mục Dương Linh đang nhàm chán nhổ cỏ ngồi chờ ở trên mặt đất, thấy bọn họ đang đi lại đây thì nhảy dựng lên quơ quơ tay, lúc này mọi người mới nhìn thấy con mồi bên cạnh nàng, cũng không phải là hươu bào, mà là dê núi.

Đại biểu cữu Lưu Đình cười nói: “A Linh thật lợi hại, đã có thể bắt được dê núi.”

Mục Dương Linh cười nói “Dê núi không có ăn ngon bằng hươu bào.”

Mọi người: “……” Bọn họ ngay cả thịt đều ăn không nổi thì làm sao bây giờ? Nàng còn ghét bỏ như vậy.

Lưu Lãng cùng Lưu Luân lại rất cao hứng, đôi mắt của Lưu Dung càng sáng lấp lánh, nàng chạy đến bên người Mục Dương Linh, nhẹ giọng nói: “Biểu muội, ta giúp ngươi cõng sọt?”

“Không cần, sọt của ta cũng không nặng.”

Mục Thạch đem bao gạo trong tay bỏ vào trong sọt của nữ nhi, còn mình thì cõng lên dê núi đã chết đi ở đằng trước, nói: “Đi thôi.”

Từ trong núi đi xuyên qua chân núi bên kia, bởi vì người nhiều, đi được hơi chậm, đi nửa canh giờ cũng đã tới.

Trong thôn đột nhiên có mười mấy người đi vào, trong đó có một nửa là tráng niên, thôn dân của thôn Tây Sơn không thể không cảnh giác, có người chạy tới ngăn lại bọn họ, “Các ngươi là ai? Tại sao lại chạy vào trong thôn của chúng ta?”

Đại biểu cữu Lưu Đình đứng ra nói: “Chúng ta là Lưu gia của thôn Lâm Sơn, tới đây để tìm nhà của cô mẫu, còn có tộc trưởng Mã gia của thôn Tây Sơn, huynh đệ là người nhà ai?”

Người mới vừa chạy ra đã bị dọa ngốc, nhớ tới ngày hôm qua nhà của Mã Hữu Tài đã tranh cãi cùng Mã Lưu thị, biết người nhà mẹ đẻ của Mã Lưu thị đã tìm tới cửa, liền chỉ vào cốc tràng nói: “Bọn họ đều đang ở cốc tràng, nhà Mã Hữu Tài đã tìm tộc trưởng, muốn một lần nữa phân chia cốc tràng.”

“Cái gì?” Lưu Trang có tính tình không tốt đã nhảy dựng lên, “Mã gia khinh người quá đáng, lúc trước chiếm ruộng đất của cô mẫu cũng thôi đi, hiện tại ngay cả cốc tràng cũng muốn chiếm, bọn họ còn biết xấu hổ hay không?”

Lưu Đại Tiền cũng rất tức giận, bất quá hắn đã lớn tuổi, ép xuống tính tình của mình, quay đầu nhìn Mục Thạch nói: “Ngươi mang theo đồ vật đi đến nhà của dì ngươi, trước tiên buông đồ vật xuống, chúng ta đi cốc tràng trước.”

Mục Thạch gật đầu.

Mục Dương Linh đã sớm lôi kéo ba tiểu hài tử chạy như bay đi tìm dì cả bà.

Lưu Đại Tiền nhìn thấy thì âm thầm gật đầu, bọn họ không thể lấy ra hết khí thế để chạy tới, nhưng hắn cũng lo lắng tỷ tỷ bị khi dễ, hiện tại A Linh chạy tới vừa đúng lúc, có nàng ở đó, người khác cũng đừng mơ tưởng khi dễ được tỷ tỷ của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.