Đây là nguyên nhân mà Mục gia vẫn luôn không thể tích lũy tiền tài—— Mục Thạch quá mức nhi nữ tình trường, cũng không có ý chí chiến đấu giống như những người khác.
Lưu Hoà tộc trưởng của Lưu gia đã từng tiếc hận Mục Thạch đã lưu luyến gia đình quá mức, bằng không khẳng định có thể làm ra một phen đại sự nghiệp, bởi vì hắn có năng lực, sự cơ trí cùng chỉ số thông minh cũng không thấp, nhưng hắn lại không muốn rời xa thê nhi để đi ra ngoài lang bạt.
Phụ thân của Mục Thạch đã từng tích luỹ cho hắn không ít tiền tài, tuy rằng mười mấy năm trước đã bị mất không ít, cuộc sống trước kia của Mục Thạch là qua 4-5 năm một người ăn no cả nhà không lo, hơn nữa hắn lại thường xuyên đi ra bên ngoài lang bạt, theo như tính toán của Lưu Hòa, một năm Mục Thạch có thể tồn được ít nhất là trăm lượng bạc.
Kết quả sau khi hắn cưới tức phụ, cuộc sống không phải càng ngày càng tốt, mà trôi qua càng ngày càng kém.
Nói tới đây thì không thể không nói đến thân phận của Thư Uyển Nương, nàng là nhị tiểu thư con vợ cả của Thư gia, mà Thư gia ở phủ Kinh Triệu lại được xem là một tiểu thế gia, có truyền thừa cũng chỉ hai ba trăm năm, thế lực cũng không lớn, nhưng vẫn mạnh mẽ cắm rễ ở phủ Kinh Triệu, so với lịch sử của triều đại này còn muốn dài hơn vài thập niên.
Phụ thân của Thư Uyển Nương là một phòng của dòng bên, nhưng gia cảnh cũng không tệ, so với dòng chính cũng không kém, đáng tiếc nội tình lại kém hơn một chút, cho nên năm đó khi triều đình chạy trốn về phía nam thì đã bị ném xuống, gặp rất nhiều khổ.
Dù sao thì Phủ Kinh Triệu cũng là bổn gia của Thư gia, nếu người Hồ khách khí với bọn họ một chút, nói không chừng bọn họ cũng sẽ không ở trong lòng chửi mắng triều đình, cuộc sống dù khổ cực nhưng vẫn phải tiếp tục sống, không đến mười năm, mấy chi dòng bên của Thư gia bị lưu lại đã bị người Hồ lăn lộn mất hơn một nửa gia nghiệp.
Thư phụ nhanh chóng đưa ra quyết định muốn liên hệ với Viên gia quân đang đóng giữ ở biên quan, nguyện ý dâng ra một nửa gia nghiệp để cầu lấy sự che chở khi trốn về phía nam.
Đương nhiên, Viên gia quân chính trực dũng cảm không muốn tiền bạc của Thư gia, đã nguyện ý miễn phí hộ tống bọn họ tiến vào biên giới của Đại Chu.
Thư Uyển Nương trong lúc chạy trốn tới Trù Sơn đã gặp gỡ thổ phỉ, trong lúc hỗn loạn đã bị người đẩy ra khỏi xe ngựa sau đó bị thổ phỉ cướp bóc bắt đi.
Lúc ấy Mục Thạch đang lẻ loi một mình, người cũng lớn gan, liền thường trú ở trong núi, kết quả trong lúc săn thú, con mồi đã vọt vào trong bẫy rập lại bị thổ phỉ dọa chạy, hắn cũng phát hiện ra Thư Uyển Nương bị thổ phỉ lôi kéo trên mặt cũng không còn chút máu.
Lúc đó Thư Uyển Nương cũng mới vừa cập kê, vẫn còn là một tiểu cô nương, có thể không ngất xỉu đã là vạn hạnh, nàng vừa thấy được cơ hội liền muốn tự sát nhưng lại bị thổ phỉ giữ chặt, nàng bị tra tấn ngay tại chỗ, Mục Thạch là một thanh niên chính trực thiện lương, năm đó không thể nhìn thấy mà không cứu, cho nên đã làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Mục Thạch cứu được Thư Uyển Nương, ở lại một đêm dưới chân núi sau đó đã mang theo nàng đi tìm người nhà của nàng, chỉ là Thư gia luôn tuân theo lễ pháp quy củ, đương nhiên sẽ không có khả năng có một nữ nhi bị thổ phỉ cướp bóc bắt đi, Mục Thạch trong cơn giận dữ đã mang Thư Uyển Nương rời đi.
Thư Uyển Nương thương tâm một năm, cơ hồ muốn chết ở trên giường bệnh, một năm kia cơ hồ đã hao hết tiền bạc tích luỹ của Mục Thạch.
Mục Dương Linh không chỉ một lần nghe Thư Uyển Nương nói xin lỗi, lúc ấy nếu nàng không bệnh, cũng không kiều khí thì hiện tại cuộc sống của nhi nữ cũng sẽ không khổ sở.
Đương nhiên, lúc này Mục Thạch đều sẽ nắm lấy tay của nàng ôn nhu nói: “Tất cả những chuyện đó đều là đáng giá.”
Sau đó Mục Dương Linh sẽ phải xách theo đệ đệ trở về phòng, để lại không gian cho phu thê bọn họ.
Thư Uyển Nương là tiểu thư khuê các, cho nên trình độ sinh hoạt của nhà bọn họ vẫn luôn viễn siêu hơn người trong thôn, bọn họ sẽ không ăn trấu, sẽ không ăn lương thực phụ làm kéo giọng nói, nhưng cũng vì loại trình độ sinh hoạt này đã làm cho tiêu dùng của nhà bọn họ vẫn luôn rất lớn, trong nhà vẫn luôn không thể tích trữ tiền bạc, càng đừng nói đến việc Thư Uyển Nương một năm luôn có ba bốn tháng cần phải uống thuốc.
Mà trước kia Mục Thạch có thể kiếm tiền nhưng hiện tại hắn không nỡ rời đi thê nhi, từ khi cưới vợ sinh con, Mục Thạch đi xa nhất chính là huyện Minh Thủy, cái này dẫn tới việc kiếm tiền của hắn giảm xuống, càng không tích cóp được tiền bạc.
Mục Dương Linh là thai xuyên, từ lúc sáu tháng nàng đã bắt đầu có ý thức ở trong bụng mẫu thân đá một đá hoặc lăn một lăn, hơn nữa từ khi nàng ra đời về sau đều biểu hiện ra sự thông tuệ, lời nói của nàng ở trong nhà cũng không nhẹ, nếu nàng chịu khuyên bảo phụ thân đi ra ngoài kiếm tiền nuôi dưỡng gia đình, nói không chừng cha nương của nàng sẽ suy xét đến ý kiến của nàng, nhưng nàng là một người muốn an nhàn, cũng muốn an phận để sinh hoạt.
Nàng cảm thấy nhà mình có thịt có lương thực, có ăn có mặc có phòng ở, lại đang trong thời kì loạn thế, không có chuyện gì càng quan trọng hơn việc giữ tánh mạng.
Cho nên nàng cũng không tán đồng việc phụ thân đi mạo hiểm, một khi có gió thổi cỏ lay, người một nhà liền ở bên nhau, nơi nào cũng không đi, Mục Thạch càng vui vẻ bảo vệ lão bà hài tử dưới đầu giường đất.
Hiện tại cũng giống như vậy, Mục Dương Linh vừa nghe nói núi rừng có biến, nói cái gì cũng không đồng ý lão cha đi sâu vào trong núi, hai cha con mang theo bốn người cữu cữu đảo một vòng ở bên ngoài là được, dù sao năm nay có rất nhiều con thỏ, không lo săn không được con mồi.
Nếu gặp gỡ một người có dã tâm, thiết kế bẫy rập lộng chết một đầu gấu đen hoặc lão hổ, chính là ba năm không lo ăn mặc.
Phải biết rằng hai con vật này từ đầu cho đến chân, từ da cho đến máu đều là đồ vật đáng giá.
Thư Uyển Nương cùng Mục Dương Linh thấy lão cha đã đáp ứng liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, Mục Dương Linh phất tay nói: “Cha, ngươi đừng lo lắng, hôm nay đi lên trên trấn ta sẽ mua thêm một ít gạo, quay đầu lại mua chút gạo mới cùng người trong thôn, cũng đủ cho chúng ta ăn đến mùa hè năm sau, như vậy thì chúng ta càng không cần phát sầu, giá lương thực tăng thì cứ để cho nó tăng, việc này cũng không có nhiều quan hệ với chúng ta, nhà của chúng ta có vườn rau, thịt càng không thiếu, lại mua cho nương chút đồ vật bổ máu thì đã đầy đủ rồi.”
“Tốt,” Mục Thạch đỡ thê tử vào nhà, trấn an nàng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo trọng chính mình, ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thai, ngày mai ta vào núi nhìn xem, nếu săn không được nhiều con mồi, ta sẽ không đi huyện thành, chỉ làm sinh ý ở trên trấn.”
Mục Thạch trấn an thê tử, lúc này mới lôi lợn rừng ra đặt lên trên xe đẩy, lại nhốt tiểu hồ ly cùng thỏ trắng vào bên trong lồng trúc sau đó đặt lên trên xe, cột cho thật chặt, nhìn nữ nhi nói: “Đem vài thứ kia của ngươi cũng đặt lên trên xe đẩy, tới trên trấn ta lại lấy xuống cho ngươi.”
Không cần chính mình cầm, Mục Dương Linh mừng rỡ vì được nhẹ nhàng, nàng vội vàng đặt đồ vật lên trên.
Mục Thạch đẩy xe đi ở phía trước, Mục Dương Linh đi theo phía sau phụ thân.
Mục Dương Linh lấy ngón tay tính một chút số tiền sắp kiếm được, hỏi: “Cha, làm xong chuyến này nhà của chúng ta có thể tích cóp được năm mươi lượng bạc không?”
Mục Thạch trong lòng tính một chút, lắc đầu nói: “Ta cảm thấy không được, giá tiền của lợn rừng cùng con thỏ vẫn như cũ, không biết con hồ ly có bộ lông màu lửa đỏ có thể bán được bao nhiêu tiền.” Mục Thạch trong lòng tiếc hận, “Thứ này ta đã từng nhìn thấy có người bán ở phủ Hưng Châu, mười lượng bạc đều có người mua, bọn họ chuyên môn bắt cho nhóm công tử tiểu thư chơi đùa, nhưng huyện Minh Thủy của chúng ta quá nhỏ.”
“Phủ Hưng Châu có Tri phủ lão gia, đương nhiên là rất lớn,” Mục Dương Linh tính đầu ngón tay nói: “Bán không đến mười lượng bạc, vậy chúng ta cũng có thể bán được năm lượng a?”
Mục Thạch liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, đánh vỡ ảo tưởng của nàng, nói: “Không có khả năng, có thể bán được bốn lượng bạc đã là cực hạn.”
Mục Dương Linh chu miệng, “Phủ Hưng Châu cách huyện thành cũng không xa, đi đường cũng chỉ một ngày, cưỡi ngựa ‘ đắc ’ một chút liền đến.”
Mục Thạch cười ha ha, “Nhưng trên đời này có bao nhiêu người có thể cưỡi ngựa? Được rồi, đừng rầu rĩ không vui, cha cảm thấy không có gì không tốt, không thể chuyện tốt gì đều dừng ở trên người của chúng ta, cũng phải cho người khác một ngụm canh uống.”
Mục Dương Linh tự mình buồn bực một chút liền vui vẻ trở lại, hỏi: “Cha, trong lòng ngươi có trách chúng ta đã liên lụy ngươi hay không? Nếu đại biểu cữu bọn họ biết chỉ cần đi một ngày đường là có thể kiếm thêm sáu lượng bạc, bọn họ nhất định sẽ nguyện ý.”
Phải biết rằng ở nông thôn một năm có thể kiếm được bốn lượng bạc cũng đã không tệ, huống chi là sáu lượng?
Mục Thạch có cái nhìn rất thoáng, nhìn nữ nhi cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, các ngươi không chê cha không có tiền đồ là quá đủ rồi, ta cảm thấy nhà của chúng ta như vậy cũng rất tốt, hà tất đi hâm mộ những cái đó? Bạc thì lúc nào cũng có thể kiếm được.” Nói đến cùng, hắn chính là không muốn cách thê nhi quá xa, càng không yên tâm về bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]