Chương trước
Chương sau
Bởi vì có nhạc đệm của Phương Lưu thị, tâm tình của mấy người bọn họ đều không tốt, nhưng đi tới địa phương có bố trí bẫy rập, nhìn thấy đa số bẫy rập đều bị phá hư, bên trong có thỏ hoang đã bị thương, trên mặt của mấy người bọn họ mới xuất hiện tươi cười.

Lưu Đình cẩn thận cởi bỏ dây thừng, đem con thỏ lấy ra ngoài cột chắc đặt ở trong sọt, nhìn Mục Dương Linh nói: “A Linh, ngươi không cần lo lắng, cữu gia bọn họ đều ở trong thôn, nương cùng đệ đệ của ngươi sẽ không bị khi dễ.”

Rốt cuộc thì Phương Lưu thị cũng là trưởng bối, Lưu Đình cũng không dám nói trắng ra.

Mục Dương Linh lại nói: “Nếu bà ta không sợ cha ta hủy đi nhà của bà, bà ta cũng có thể đi khi dễ nương của ta, hừ.”

Phải biết rằng cha nàng rất quan tâm nương, đừng nói tiểu dì bà chỉ thường xuyên khi dễ bọn họ, chính là cữu gia mà phụ thân luôn luôn kính trọng, nếu khi dễ nương của nàng, cha dám hủy cả Lưu gia, đối với thuộc tính sủng thê của phụ thân, Mục Dương Linh sớm đã sờ thấu.

Lưu Hiên cũng nói: “Tiểu dì chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, chờ giữa trưa Thạch Đầu trở về ta xem ngay cả mặt tiểu dì cũng không dám lộ.”

Lưu Viên liền đấm hắn một cái, trừng hắn nói: “Nói bừa cái gì, đó là dì của ngươi, chạy nhanh nhặt lên con mồi ở bên trong bẫy rập, sau đó lại khôi phục bẫy rập cho tốt, chúng ta còn phải đi tới chỗ khác bố trí bẫy rập.”

Mục Dương Linh cong môi cười.

Mấy người bọn họ rời núi, lại bị Lưu Lãng chờ ở dưới chân núi gọi lại, “Cha, gia gia kêu các ngươi trở lại thì về nhà, cũng đừng đi lên trên trấn.”

Mục Dương Linh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dừng lại bước chân, nói: “Ta còn muốn đi lên trên trấn đưa hàng hóa, chúng ta phân chia đồ vật trước đi, bên chỗ cữu gia ta sẽ không đi.”

Chuyện này là bởi vì bọn họ mà ra, Lưu Đình cũng không muốn một hài tử như Mục Dương Linh theo chân bọn họ trở về, miễn bị người dùng ngôn ngữ chèn ép, liền buông sọt, nói: “Được, chúng ta liền ở chỗ này phân chia đồ vật.”

Mục Dương Linh mang một cái sọt lớn, nghĩ nghĩ, lại từ bên trong xách ra hai con thỏ lớn đang bị trọng thương, nói: “Được rồi, ta chỉ lấy nhiêu đây, dư lại các cữu cữu phân đi.” Sau đó hướng Lưu Lãng đang cực kỳ hâm mộ vẫy vẫy tay, nhà cũng không trở về, trực tiếp đi lên trên trấn.

Lưu Đình thở dài một tiếng, nhìn ba người đệ đệ nói: “Ngày mai chỉ sợ chúng ta không thể đi theo A Linh vào núi.”

Lưu Viên chỉ cảm thấy có một hơi đổ ở trong ngực, “Không có A Linh mang theo, nếu chúng ta vào núi gặp được lợn rừng sói dữ thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa đi sâu vào bên trong sẽ có một ít cây cối rậm rạp, cũng không quen biết đường ……”

“Được rồi, đi về trước nhìn xem.” Lưu Đình nâng đồ vật đứng dậy, dắt tay nhi tử rời đi.

Lưu Lãng thấp giọng cáo trạng nói: “Cha, tiểu cô bà tới tìm gia gia, nói nhà chúng ta không trượng nghĩa, trộm chiếm tiện nghi của Mục gia lại bỏ nhà bọn họ qua một bên, nãi nãi tức giận đã cãi nhau cùng cô bà, tiểu cô bà liền tung ra lời nói muốn đi tìm thôn trưởng tới đây, nói là muốn bọn họ phân xử.”



Bốn huynh đệ Lưu Đình liếc nhau, sắc mặt đều có chút khó coi.

Trở lại Lưu gia, trong viện đang cãi cọ ồn ào, có mười mấy chủ hộ đang ngồi ở bên trong, cũng có một ít hài tử đang chạy tới chạy lui ở trong đó, Phương Lưu thị đang ngồi ở trên ghế nhỏ lau nước mắt lên án, Lưu nãi nãi tức giận hung hăng trừng mắt cô em chồng.

Mọi người thấy chỉ có bốn huynh đệ Lưu gia trở về, đều không khỏi nhíu mày, thôn trưởng Lưu Hòa hỏi: “Mục gia tiểu nương tử đâu?”

Lưu Đình rũ mắt, khom người trả lời: “A Linh đi lên trên trấn đưa hàng hóa, thôn trưởng tìm nàng có chuyện gì?”

Lưu Hòa hút một ngụm thuốc lá sợi, suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Không có việc gì.”

Phương Lưu thị nhảy dựng lên, “Sao không có việc gì? Không phải muốn tìm A Linh kêu nàng mang nhóm hậu bối vào núi sao?”

Lưu Hòa hừ lạnh một tiếng, “Thời điểm nào ta đã nói qua lời này? Phương Lưu thị, ngươi không cần hiểu lầm ý tứ của chúng ta,” hắn nhìn Phương Lưu thị nói: “Ta thấy ngươi đã quên quy củ của thôn Lâm Sơn chúng ta.”

Sắc mặt của Phương Lưu thị trắng bệch.

Lưu Hòa nói: “Thôn Lâm Sơn chúng ta có 68 hộ, nhưng có 67 hộ thiếu nợ Mục gia, năm đó Thạch Đầu có lòng tốt mang theo nhóm hậu bối vào núi để tìm thức ăn, nhóm hậu bối không hiểu chuyện, không để lại đường rút lui cho hắn, bắt đầu từ khi đó chúng ta đã đưa ra ước pháp tam chương, người của thôn Lâm Sơn mặc kệ là họ gì, đều không được chiếm tiện nghi của Mục gia, hiện tại khen ngược, chuyện đó mới qua được mấy năm? Ngươi ngược lại không biết xấu hổ dám tìm tới cửa kêu A Linh mang theo hai tiểu tử của ngươi vào núi, Phương Lưu thị, có phải mấy năm nay cuộc sống của ngươi đã trôi qua quá tốt làm cho ngươi đã quên rất nhiều quy củ?”

Lời nói của Lưu Hòa có chút nặng, ánh mắt đầy lệ ý của hắn đảo qua nhìn mười mấy chủ hộ đang ngồi ở phía dưới, hừ lạnh nói: “A Linh không tới cũng tốt, nói đến cùng là do chúng ta làm hư quy củ, cũng không có quan hệ với Mục gia, từ hôm nay trở đi, nếu ai còn dám đề ra yêu cầu này với Mục gia, chớ trách mấy lão nhân chúng ta không nói tình cảm.”

“Việc này bắt đầu từ nhà Đại Tiền đi?” Có người hô: “Nếu không phải mấy người Lưu Đình đã đi theo tiểu nương tử của Mục gia vào núi, thì làm sao gặp phải nhiều chuyện như vậy?”

Lưu Hòa nhăn chặt mày, nhìn về phía Lưu Đại Tiền.

Lưu Đại Tiền nói: “Ngày mai bọn họ sẽ không đi theo A Linh vào núi.”

“Đại bá,” Lưu Hiên không phục kêu lên: “Là A Linh muốn mang chúng ta vào núi, nàng thấy bọn nhỏ quá khổ, lúc này mới mang chúng ta đi vào, muốn cho bọn nhỏ một bữa ăn ngon.”

“Chuyện A Linh cho bọn nhỏ ở trong thôn ăn ngon ta cũng biết, nhưng nói mang các ngươi đi vào núi là vì cho bọn nhỏ có bữa ăn ngon thì ta lại không tin,” có người kêu lên: “Lúc trước A Linh không mang các ngươi vào núi, cách ngày sẽ ở bên chỗ núi lõm khai tiểu táo cho bọn nhỏ, nhưng từ khi mang theo các ngươi vào núi, cũng không gặp các ngươi đem đồ vật cho bọn nhỏ ăn.”



Lưu Hiên cả giận nói: “Tại sao ngươi lại biết chúng ta không cho bọn nhỏ ăn? Đằng trước A Linh mới cho bọn họ ăn, hôm nay không phải mới vừa xuống núi hay sao?”

“Được rồi , đừng cãi nhau,” Lưu Đại Tiền nói: “A Linh khai tiểu táo cho bọn nhỏ là nàng thiện tâm, nàng có làm hay không là chuyện của nàng, tóm lại các ngươi không được đi theo A Linh vào núi, chuyện này liền quyết định như vậy, buông sọt đựng đồ vật xuống, dọn ra cho bọn nhỏ trong thôn nếm thử.”

Lưu Hiên đỏ hốc mắt, không dám không nghe theo lời nói của đại bá, hắn buông đồ vật ở trên mặt đất.

Không phải Lưu Đại Tiền nghĩ không ra phương pháp phân phối, nhưng cứ như vậy khó tránh khỏi còn muốn phiền toái đến Mục gia, ước nguyện lúc ban đầu của bọn họ chính là không muốn phiền toái đến Mục gia, nếu đem A Linh kéo xuống nước liền đi ngược lại ý nguyện của bọn họ.

Không khí ở trong sân có chút nặng nề, Phương Lưu thị thầm nói: “A Linh có bản lĩnh lớn như vậy, mang theo chúng ta thì có làm sao?”

Ánh mắt của Lưu Đại Tiền lạnh như băng trừng Phương Lưu thị, Phương Lưu thị đánh một cái rùng mình, cúi đầu, miệng của hắn hơi hé, rốt cuộc cũng không nói ra lời khó nghe, nhưng trong lòng đối với người muội muội này thì trái tim đã băng giá.

Phương Lưu thị càng ảo não, bà ta đem chuyện này nháo lớn chính là muốn bức Mục Dương Linh không thể không mang theo hai nhi tử của bà ta vào núi, như vậy thì trong nhà cũng có chút thu vào, nhưng ai biết ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không làm cho hai nhi tử của bà ta được đi theo vào nui, còn nháo đến mấy người cháu trai cũng không thể vào núi.

Cứ như vậy, mấy huynh đệ Lưu Đình còn không hận chết bà ta?

Phương Lưu thị cảm thấy ánh mắt của hai người tẩu tử đang trừng mắt nhìn bà ta đều sắp bốc cháy.

Lưu Đại Tiền không còn để ý tới muội muội, mà nhìn nhi tử nói: “Đem con mồi của các ngươi ra đây, làm bữa ăn ngon tiếp đón nhóm thúc bá của ngươi.”

“Thôi, mấy thứ này đều là do mấy huynh đệ bọn họ vất vả mới săn được, giữ lại cho mấy hài tử Lưu Lãng ăn đi.” Nói xong, Lưu Hòa liền đứng dậy rời đi.

Lưu Đại Tiền vội đè hắn lại, lạnh mặt nói: “Đại ca ghét bỏ cơm của nhà ta? Ăn cơm xong lại nói.”

Lưu Hòa chỉ có thể ở lại, những người khác cũng thuận thế ở lại.

Lưu Đình khẽ cắn môi, kéo nhi tử qua nói: “Đi, đem hài tử trong thôn gọi hết tới đây cho ta, lát nữa ta sẽ đơn độc mở hai cái bàn cho các ngươi.”

Lưu Triệu thị giữ chặt hắn, thấp giọng nói: “Ngươi điên rồi, không nói đến thịt cùng đồ ăn, cơm cũng sẽ không ít, ngươi cũng không sợ buổi tối nương đánh ngươi.”

Lưu Đình lại nói: “Không phải bọn họ đã nói chúng ta đi theo A Linh vào núi lại không cho bọn nhỏ ăn thịt sao, ta sẽ để cho bọn họ nhìn bọn nhỏ ăn thịt, lát nữa ngươi đi vào phòng bếp, xào cho bọn hắn hai bồn rau xanh, còn thịt thì để hết ở bên chỗ của bọn nhỏ cho ta, con mồi hôm nay bắt được ta sẽ chặt ra cho bọn nhỏ ăn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.