Phương Trụ Tử có chút xấu hổ, nhưng vẫn da mặt dày nói: “Ta cũng không nói sai, là do hai chúng ta cùng nhau phát hiện.”
Lưu Viên trầm mặt nhìn bọn họ, bực bội nói: “Được rồi, ta không cần đồ của các ngươi, chạy nhanh dọn dẹp cùng ta đi trở về, chúng ta muốn rời đi nơi này.”
Phương Trụ Tử bĩu môi, khinh thường nói: “Ngươi biết chúng ta đã phát hiện ra cái gì sao?” Nói xong tránh ra thân, chỉ vào một cây thực vật ở trên mặt đất nói: “Đây chính là nhân sâm, hơn nữa nhìn đầu này, niên đại ít nhất là cái này, đào cái này, ta cùng Đại Tráng cả đời không cần làm việc đều có thể ăn no mặc ấm.”
Lưu Viên kinh ngạc nhìn cây thực vật ở trên mặt đất, “Đây là nhân sâm? Các ngươi làm sao biết?”
Lưu Đại Tráng ngượng ngùng sờ đầu nói: “Hai năm trước thân thể của cha ta không tốt, ta đã đi đến tiệm thuốc để mua cho hắn vài miếng nhân sâm thì gặp được có người đang bán nhân sâm mới vừa đào ra, ta nhìn cây này thì thấy rất giống, nhưng chúng ta không biết đào, sợ đào hỏng, ta nghe chưởng quầy nói, nếu bị người đào hư thì giá trị sẽ bị giảm ít nhất là một nửa.” Cho nên bọn họ mới trì hoãn lâu như vậy, thật sự không dám xuống tay a.
Lúc này Lưu Viên cũng do dự, đây chính là nhân sâm trong truyền thuyết a, “Nếu không chúng ta kêu A Linh tới, nàng thường xuyên đi lại ở trong núi, không chừng biết đào như thế nào.”
“Không được,” Phương Trụ Tử quả quyết cự tuyệt, nói: “Làm nàng tới, còn có phần cho chúng ta sao?”
“Biểu ca, ngươi nói gì vậy? A Linh là hạng người như vậy sao?”
Phương Trụ Tử phi một tiếng, “Nàng đã nói với biểu thúc là nàng không thích ta, thật muốn kêu nàng tới, chúng ta không chỉ muốn phân cho nàng một phần, nói không chừng nàng còn sẽ cố ý đào hư đồ vật của chúng ta, đến lúc đó chúng ta muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.”
Lưu Đại Tráng nhíu mày, không tán đồng nói: “A Linh không phải là người như vậy, Trụ Tử ca ngươi đã suy nghĩ nhiều.” Trong lòng hắn đã thực sự hối hận khi đi vệ sinh cùng Phương Trụ Tử, nếu là người khác, cũng không có nhiều chuyện như vậy.
Lưu Viên không kiên nhẫn phất tay nói: “Được rồi, được rồi, đào như thế nào thì các ngươi tự mình quyết định đi, nhưng thời gian cũng không còn nhiều lắm, đại đường ca đang thúc giục chúng ta đi ……”
Mục Dương Linh đang nằm ở trên cỏ nhắm mắt dưỡng thần, lỗ tai kề sát mặt cỏ, nghe các loại động tĩnh ở trong núi, ở bên trong ánh nắng ấm áp, nàng đều sắp ngủ, đột nhiên bên tai nổ vang, Mục Dương Linh sợ tới mức nhảy dựng lên.
Đám người Lưu Đình bị động tác của Mục Dương Linh làm hoảng sợ, vội hỏi nói: “Làm sao vậy?”
Mục Dương Linh không đáp, “Bang” một tiếng một lần nữa ghé vào trên cỏ nghe động tĩnh, tiếng vang nặng nề thông qua dưới đất truyền tới bên tai, sau khi Mục Dương Linh đã xác định thì nhảy dựng lên nói: “Mau thu thập đồ vật rời đi, không cần nháo ra tiếng vang lớn, có mãnh thú, mau!”
Sắc mặt của Lưu Đình khẽ biến, nói: “Phương Trụ Tử cùng Đại Tráng đi vệ sinh đến bây giờ cũng chưa có trở về, A Viên đã đi tìm bọn họ.”
Sắc mặt của Mục Dương Linh khó coi, “Bọn họ đi hướng nào? Không phải đã nói không cho các ngươi đi xa rồi sao?”
Ánh mắt của mọi người đều trông mong nhìn Lưu Đình cùng Mục Dương Linh, cố nén sợ hãi ở trong lòng, ở trong lòng mọi người núi rừng vẫn luôn rất nguy hiểm, nếu không có Mục Dương Linh mang theo, khẳng định bọn họ cũng không dám vào núi, trong khoảng thời gian này tuy rằng bọn họ vẫn luôn rất thuận lợi, nhưng bọn họ cũng từng ghé vào trong bụi cỏ nhìn qua bầy sói rời đi, nhìn Mục Dương Linh tránh đi mãnh thú như thế nào, lúc này thấy nàng biến sắc, liền biết cái gọi là mãnh thú nhất định không phải sài lang lợn rừng linh tinh, chắc chắn sẽ lớn hơn nữa, mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bởi vì hai người Phương Trụ Tử cùng Lưu Đại Tráng, mọi người không thể lập tức rời đi, trong nháy mắt các đội viên đều có chút xao động.
Mục Dương Linh trầm giọng nói: “Ta đi tìm bọn họ trở về, ngươi mang theo mọi người đi ra ngoài trước, nhớ kỹ, trên đường không được la to, nếu xảy ra chuyện liền thổi cái còi mà ta cho ngươi.”
Nói xong, nàng xoay người chạy tới phương hướng của đám người Lưu Viên.
Thần sắc trên mặt của Lưu Đình đầy ủ dột, phất tay nói: “Chúng ta đi.”
Mấy người bọn họ để đồ vật ở trên lưng đi theo phía sau Lưu Đình chạy ra ngoài, từ nơi này muốn rời núi ít nhất phải đi nửa canh giờ.
Mục Dương Linh chạy một lát liền thấy được ba người bọn họ đang tranh chấp, nàng tức giận đến cắn chặt răng, chạy tiến lên kéo lấy cánh tay của Lưu Viên, thấp giọng quát: “Các ngươi làm gì ở chỗ này? Có mãnh thú tới, chúng ta đi mau.”
Ba người hoảng sợ, Phương Trụ Tử liền nhảy ra nói: “Không được, chúng ta còn có việc phải làm.”
“Câm miệng, ta mang các ngươi tiến vào, các ngươi phải đi theo ta ra ngoài, còn không mau đi.”
Phương Trụ Tử lại trừng mắt nói: “Ngươi muốn lừa ai? Vào núi lâu như vậy, ta cũng chưa thấy qua đụng tới mãnh thú, phải đi thì các ngươi cứ đi, ta sẽ không đi.”
Lưu Viên cũng nói: “A Linh, biểu thúc bọn họ đã phát hiện ra một cây nhân sâm, chúng ta đào xong rồi lại đi?”
Mục Dương Linh không muốn nói lời vô nghĩa cùng bọn họ, nàng nói: “Cách đó không xa có hai con mãnh thú đang đánh nhau, nếu ta không đoán sai thì hẳn là lão hổ cùng gấu đen, các ngươi muốn đi hay muốn ở lại? Muốn đi thì đi theo ta, muốn lưu lại thì ta sẽ mặc kệ, lúc trước vào núi đã nói tốt, hoặc là nghe ta, hoặc là tự mình tự sinh tự diệt, ta không phụ trách.”
Mục Dương Linh nói xong liền xoay người rời đi, nếu bọn họ là chiến hữu của nàng, nàng đã sớm cầm roi đánh người, nàng ghét nhất binh lính không nghe hiệu lệnh.
Lưu Viên thấy thế, không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo bước chân của Mục Dương Linh, Lưu Đại Tráng do dự một chút, cũng vội đuổi theo, một bên còn quay đầu lại kéo Phương Trụ Tử, “Đi nhanh đi, A Linh sẽ không đoán sai.”
Mỗi ngày Mục Dương Linh đều đi vào núi, cũng đã hơn ba năm, phán đoán của nàng chắc chắn sẽ không sai lầm.
Sắc mặt của Phương Trụ Tử rất khó coi, nhìn nhân sâm ở trên mặt đất, lại nhìn ba người đang dần dần biến mất, cuối cùng dậm chân một cái, ngồi xổm xuống dùng tay nhanh chóng đào.
“Rống rống ——” một tiếng hổ gầm truyền đến.
“Má ơi!” Phương Trụ Tử sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, mặt không còn chút máu, lại ngẩng đầu nhìn bốn phía, trong rừng yên tĩnh, chỉ có một người là hắn, tuy rằng đã không còn nghe thấy thanh âm của lão hổ, nhưng vừa rồi tiếng hổ gầm lại giống như nổ vang ở bên tai.
Phương Trụ Tử không chút nghĩ ngợi, ném xuống nhân sâm trên mặt đất, nghiêng ngả lảo đảo chạy theo hướng của đám người Mục Dương Linh.
Lưu Viên cũng nghe thấy tiếng hổ gầm, vội vàng giữ chặt Mục Dương Linh, “A Linh, không thể ném biểu thúc ngươi ở nơi đó, ta trở về tiếp hắn.”
Mục Dương Linh hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi yên tâm, hắn nhát gan, khẳng định sẽ đuổi theo, hiện tại lại nghe được tiếng hổ gầm, khẳng định hắn sẽ liều mạng chạy về hướng bên này, chúng ta đi chậm một chút chờ hắn là được.”
Trong lòng Lưu Viên thấp thỏm, không biết lời nói của Mục Dương Linh có đúng hay không, nhưng thấy nàng kiên trì, hắn vẫn đi theo phía sau nàng đi về phía trước, đi không bao lâu, Mục Dương Linh đã dừng bước chân quay đầu nhìn lại.
Lưu Viên cùng Lưu Đại Tráng cũng vội quay đầu lại, liền thấy Phương Trụ Tử đang ngả nghiêng lảo đảo chạy tới, nhìn thấy bọn họ, hắn lớn tiếng hô: “Tại sao các ngươi không đợi ta? Nếu ta chết, các ngươi có bồi thường nổi không?”
“Câm miệng!” Sắc mặt của Mục Dương Linh xanh mét, trừng mắt nhìn hắn nói: “Nếu ngươi còn dám kêu ta liền cho ngươi một mũi tên, ngươi ngại lão hổ tới không đủ nhanh hay sao?”
Ánh mắt của Mục Dương Linh nhìn lướt qua ở chỗ đũng quần của hắn, xoay người bước nhanh đi: “Đi mau, chúng ta muốn đuổi theo Đình biểu cữu.”
Phương Trụ Tử oán giận nói: “Ta tốt xấu gì cũng là biểu thúc của ngươi, ngươi dám ném ta ở nơi đó?”
Mục Dương Linh vừa chạy vừa tạt nước lạnh nói: “Không phải biểu thúc đã chủ động nói muốn lưu lại sao? Huống chi bên này còn có mười người đâu, nếu bọn họ xảy ra chuyện, người trong thôn sẽ không lột da của ngươi, bảo vệ ngươi hay là bảo vệ mười người khác, chuyện quá rõ ràng,” thấy hắn muốn phát hỏa, Mục Dương Linh ngay lập tức nói: “Hiện tại ta muốn chạy nhanh, đuổi kịp thì còn mạng để sống, đuổi không kịp thì sẽ bị lão hổ ngậm đi, ta sẽ không quay trở lại để cứu.”
Lời vừa nói xong, Mục Dương Linh lao đi giống như mũi tên đã rời cung.
Lưu Viên cùng Lưu Đại Tráng vội vàng chạy theo, Phương Trụ Tử cắn răng, cũng chỉ có thể nghẹn tức đuổi theo, hắn cũng không dám lưu lại.
Bốn người rất nhanh đã đuổi theo đám người kia, Lưu Đình nhìn thấy mấy người Mục Dương Linh đã đuổi theo thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, chạy tới nói: “Vừa rồi chúng ta đã nghe được tiếng hổ gầm.”
“Chạy nhanh đi ra ngoài, đánh nhau cùng lão hổ hẳn là gấu đen, ta sợ chúng nó đánh nhau sẽ lan đến gần nơi này, chúng ta đi mau.”
Bởi vì có Mục Dương Linh dẫn đường cùng khống chế tốc độ, đoàn người càng chạy nhanh ra ngoài, nhưng Mục Dương Linh vẫn nghe thấy tiếng vang càng lúc càng lớn, điều này biểu thị hai con mãnh thú đang đi về hướng bên này.
Sắc mặt của Mục Dương Linh khó coi, vừa chạy vừa kéo xuống một cái bao tải từ trên người của Lưu Đình, nhìn bọn họ nói: “Các ngươi mau chạy ra bên ngoài, lại chạy thêm ba mươi phút liền không sai biệt lắm, ta mang theo con thỏ dẫn dắt chúng nó rời đi.”
“Không được, chuyện này rất nguy hiểm, phải đi thì mọi người cùng nhau đi.” Lưu Đình thấp giọng quát.
Mục Dương Linh nghe thấy động tĩnh càng ngày càng lớn, nói: “Câm miệng, các ngươi chạy nhanh bằng ta sao? Đi theo cũng chỉ là trói buộc, chạy nhanh ra bên ngoài.” Nói xong liền lao về phía đông.
Lưu Đình khẽ cắn môi, dậm chân nói: “Chúng ta đi nhanh, Lưu Lực, Lưu Vĩnh, các ngươi đưa đồ vật cho chúng ta, các ngươi chạy nhanh đi tìm Thạch Đầu, kêu hắn đi vào núi mang A Linh ra ngoài.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]