Thư Uyển Nương quay đầu nhìn hài tử nhăn dúm dó nho nhỏ cuộn thành một đoàn, nàng lộ ra tươi cười đầy mỏi mệt nhưng lại rất thỏa mãn.
Mục Dương Linh ngồi ở mép giường của Thư Uyển Nương lại phát hiện ra có việc không đúng, đứa nhỏ này còn nhỏ hơn tiểu Bác Văn lúc mới vừa được sinh ra.
Tuy rằng đã qua bốn năm, nhưng dù sao đó cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hài tử mới vừa được sinh ra, Mục Dương Linh có ấn tượng rất sâu, lúc ấy tiểu Bác Văn vừa mới sinh ra thì thân thể của hắn đã có chút yếu ớt, bà đỡ còn nói tiểu Bác Văn nhẹ hơn hài tử được sinh đủ tháng.
Nhưng vừa rồi các nàng không phải đã nói bụng của mẫu thân rất lớn, có khả năng hài tử quá lớn không dễ sinh sản? Tại sao đứa nhỏ này còn nhỏ hơn Bác Văn lúc mới vừa được sinh ra?
Bà đỡ rất nhanh đã phát hiện ra việc khác thường, bà đỡ vội vàng giao hài tử cho Mã Lưu thị, tiến lên xem xét tình huống của Thư Uyển Nương.
Thư Uyển Nương cũng cảm thấy bụng còn có chút đau, hoàn toàn không có cảm giác nhẹ nhàng giống như lúc mới sinh xong.
Bà đỡ sờ soạng một chút, kinh ngạc nói: “Trong bụng còn có một hài tử.”
Lời này vừa ra, sắc mặt của người trong phòng đều thay đổi.
Sinh sản vốn là việc gian nan, sinh song thai càng gian nan, không chỉ gia tăng xác suất hài tử chết non, xác suất sản phụ tử vong cũng rất lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-chi-thich-lam-ruong/2485002/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.