Từ xưa đã có rất nhiều phương pháp chiến đấu đa dạng, cũng không câu nệ vào một loại, nhưng chiến đấu chủ yếu nhằm vào rừng cây thì lại chưa từng có, bởi vì từ trước đến nay núi rừng là tài phú hàng đầu của quốc gia, rất ít người dẫn địch nhân vào trong núi rừng, để tránh việc phá hư cây cối cùng động vật trong núi. 
Tuy rằng Tề Tu Viễn động tâm với lời đề nghị của Tề Hạo Nhiên, nhưng cũng không có choáng váng đầu óc mà lập tức đồng ý, cũng không thể vì thắng lợi nhất thời mà tai họa đến con cháu đời sau, nếu hắn sử dụng phương pháp chiến đấu trong rừng cây, các tướng sĩ khác cũng học theo, nếu chọc người Hồ thẹn quá thành giận lại dùng một mồi lửa đốt trụi núi rừng, đến lúc đó phải làm sao bây giờ? 
Dựa núi ăn núi, Trù Sơn của phủ Hưng Châu cùng núi Tiếp Khê đã nuôi sống rất nhiều bá tánh, nếu thật sự bị lửa đốt, mười tám đời tổ tông của Tề gia nhất định sẽ bị người trong thiên hạ mắng chửi không thể ngẩng đầu. 
“Chiến đấu trong núi rừng là một biện pháp không tồi, nhưng không thể sử dụng theo quy mô lớn, nếu gặp gỡ quân Kim có số lượng nhỏ thì ngươi có thể sử dụng phương pháp này.” Chỉ cần nắm giữ tốt, người Hồ cũng không dám mạo hiểm đốt rừng, rốt cuộc, muốn đốt rừng thì bọn họ cũng phải trả một cái giá rất lớn. 
Đôi mắt của Tề Hạo Nhiên càng thêm sáng ngời, “Đại ca, ngươi yên tâm, một ngày nào đó, ta không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-chi-thich-lam-ruong/2484975/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.