Sắc mặt của Thư Uyển Nương càng đỏ, giống như quả táo sắp chín, Mục Thạch trong lúc nhất thời nhìn đến sửng sốt, cũng quên luôn việc răn dạy nữ nhi, Thư Uyển Nương nhìn thấy bộ dáng này của Mục Thạch, sắc mặt càng đỏ, Mục Dương Linh vội dùng một tay xách đệ đệ đi ra ngoài. 
Ra đến bên ngoài tiểu Bác Văn còn che lại đôi mắt, Mục Dương Linh kéo tay của hắn ra, “Được rồi, đừng che, ngón tay mở đến độ có thể nhét vào một con thỏ, che như thế thì có ích lợi gì?” 
Tiểu Bác Văn buông tay, phản bác nói: “Ta học theo ngươi, hơn nữa ngươi nói dối, ngón tay sao có thể nhét được một con thỏ?” 
“Đây là cách nói khoa trương, không phải là nói dối, được rồi, đừng ba hoa, ngươi đi xem Lãng biểu ca bọn họ thế nào.” Mục Dương Linh đẩy đẩy hắn, xoay người đi tìm mấy người Lưu Vĩnh. 
Nguy hiểm nhất Lưu Hiên cũng đã tỉnh lại, lúc này còn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, hiện tại bên ngoài nháo đến ồn ào huyên náo, Ngô Tri phủ không lấy ra lương thực để cứu tế, nhóm nạn dân vây quanh ở bên ngoài phủ nha, Tề Tu Viễn phái binh vây chung quanh để bảo vệ phủ nha. 
Cái bàn của nhóm lão gia hương thân thì được đặt ở phía trước cửa của phủ nha, chỉ cần cầm khế đất để thế chấp là có thể mượn được lương thực. 
Buổi sáng hôm nay đã có mười mấy người cầm khế đất đi thế chấp, việc này đã làm cho mọi người rục rịch, nạn dân đói đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-chi-thich-lam-ruong/2484958/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.