Đã mười ngày trôi qua sau lễ mừng tết, Đỗ Nguyệt Nhã đang rất mong chờ cuộc thi săn bắn mỗi năm mới tổ chức một lần này. Mấy năm trước vì nàng chưa qua lễ trưởng thành nên theo quy định không được tham gia, năm nay lại khác, nàng đã mười tám tuổi rồi nên sẽ được đi cùng với các ca ca tham gia săn bắn. Nguyệt Nhã trong trang phục cưỡi ngựa bước lên lưng con ngựa mà đại ca chuẩn bị sẵn cho nàng, đối với chuyện cưỡi ngựa bắn cung này, nàng của kiếp trước là không có đối thủ. Nhìn nàng ngồi trên lưng ngựa mọi người có mặt đều kinh ngạc kể cả phụ hoàng, mẫu hâu và các ca ca của nàng. Tại sao họ không biết Nhã nhi lại có thể cưỡi được ngựa. Nàng cưỡi ngựa đi bên cạnh các ca ca, Hi Vũ bình thường lạnh nhạt, ít nói cũng không nhịn được tò mò hỏi
- Muội biết cưỡi ngựa lúc nào sao bọn ta lại không hay biết gì?
- Đại ca, chẳng phải con ngựa này là huynh chuẩn bị trước cho muội sao? Tại sao huynh lại chuẩn bị ngựa cho muội trong khi không biết muội có thể cưỡi được ngựa? - Nàng quên mất chuyện bản thân từ khi xuyên qua nơi này chưa từng học cưỡi ngựa chỉ là nàng dựa vào kí ức kiếp trước mà thôi, nhưng nàng không thể nói sự thật cho họ biết bởi vì nàng có nói thì họ cũng tưởng là nàng lại nói lung tung nên đành đẩy lại vấn đề đó cho đại ca nàng. Không đúng! Nếu đại ca không biết nàng có thể cưỡi ngựa vậy huynh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-a-vi-phu-biet-sai-roi/2998997/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.