Chương trước
Chương sau
Khắp hoàng cung sau khi lắng xuống chuyện Lương phi nhập cung thì nay lại càng nghị luận sôi nổi hơn vì Lương phi đã mang long thai

- Bên Lương phi là xảy ra chuyện gì ?

- Dạ... thái y nói nàng ta đã mang long thai rồi ạ

- Ồ, vậy hoàng thượng đâu?

- Ngài ấy đang ở ngự thư phòng, còn chưa đến đó

- Vậy thì chúng ta mau đến đó chúc mừng Lương phi đi, dù gì nàng ta là đang mang long thai mà

- Dạ vâng

Nàng mặc phượng bào ung dung bước đi đến Phi Nguyệt cung, theo sau là mấy cung nữ

- Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đang mang thai, thứ cho thần thiếp không thể hành lễ với người

- Lương phi cứ nằm đó nghỉ ngơi, bổn cung chỉ thay hoàng thượng đến xem một chút, không cần rắc rối như vậy

Nhắc đến hoàng thượng, sắc mặt Lý Phi Sương lập tức thay đổi, nàng ta khi hay tin mình mang thai đã nghĩ rằng hoàng thượng sẽ đến thăm nàng ta nhưng người đến chỉ có hoàng hậu, chứng tỏ hoàng thượng không hề quan tâm đến đứa bé này

- Hoàng hậu nương nương, Tĩnh Xuyên hầu phu nhân đến bái kiến người, hiện đang ở Minh Nguyệt cung ạ

- Được, nói nàng ấy đợi ta ở đại sảnh

- Dạ vâng ạ - Cung nữ lui xuống, nàng quay sang nói với Lý Phi Sương

- Lương phi cứ nghỉ ngơi đi, ta có chuyện phải quay về Minh Nguyệt cung, hôm khác ta lại đến

- Cung tiễn hoàng hậu nương nương, nương nương đi thông thả

Minh Nguyệt cung

- Tham kiến hoàng hậu nương nương

- Được rồi, giữa ta và muội không cần câu nệ lễ tiết quá, huống hồ, muội còn đang mang thai, nên chú ý một chút, nào, ngồi xuống đi

- Tạ hoàng hậu nương nương - Dao Hân ngồi xuống ghế, do đã mang thai được năm tháng nên đã thấy rõ bụng

- Muội đang mang thai như vậy, có chuyện gì mà phải tự mình đến tìm ta, sao không cho người đến nói với ta là được mà

- Muội ở trong phủ thấy buồn chán nên đến tìm người nói chuyện thôi, phải rồi, nghe nói Lương phi mang thai, chuyện này là thật sao?

- Ừm, xem ra tin tức lan truyền cũng nhanh thật, mới đây mọi người đều biết hết rồi

- Nương nương, người không sao chứ? - Dao Hân lo lắng cho nàng, từ nhỏ nàng ấy đã theo bên cạnh nàng, Dao Hân biết rõ nàng không thích phu quân mình có thê thiếp, đằng này, Lương phi lại còn mang thai hài tử của hoàng thượng, chắc nàng sẽ rất buồn

- Ta không sao đâu, muội đừng nghĩ nhiều, chuyên tâm dưỡng thai cho thật tốt

- Dạ, muội biết rồi, người cũng đừng nghỉ nhiều, hoàng thượng chắc là có nỗi khổ riêng của ngài ấy

- Thôi được rồi, muội đừng nói đến chuyện của ta nữa, nói đến chuyện của muội đi - Tất nhiên nàng biết hắn có nỗi khổ riêng nhưng tạm thời không nên để cho Dao Hân biết thì tốt hơn

- Muội thì có chuyện gì chứ, Lâm Ngự chàng ấy đối với muội rất tốt, người không cần lo lắng cho muội

- Vậy thì ta yên tâm, Lâm Ngự mà dám bắt nạt muội ta biết được nhất định sẽ không tha cho hắn

- Chàng ấy không dám bắt nạt muội đâu, bởi vì muội có người chống lưng mà, hoàng hậu nương nương, người luôn là tốt nhất

- Vậy còn Lâm Ngự?

- Chàng ấy xếp thứ hai a, người là xếp thứ nhất rồi

- Muội đó, dạo này lại dẻo miệng như vậy, được rồi, muội nếm thử trà này xem, cái này là do Minh Quốc mới đem đến hôm qua, rất tốt cho muội đó

- Vậy để muội nếm thử

Bên Minh Nguyệt cung, hai người vui vẻ trò chuyện thì bên phía Phi Nguyệt cung lại không được như vậy

- Hoàng thượng giá đáo ~

- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, người cuối cùng cũng chịu đến thăm thần thiếp - Lý Phi Sương tỏ ra ôn nhu, tiến đến dựa vào người hắn

- Trẫm bận chút việc nên đến trễ một chút, nghe nói hoàng hậu sáng nay có đến đây phải không ? - Hắn hơi nhíu mày có chút ghét bỏ nhưng cố áp chế bản thân không dùng một chưởng đánh nàng ta ra xa

- Dạ phải, hoàng hậu nương nương lúc sáng có đến thăm thần thiếp, nhưng nhìn vẻ mặt hình như không được vui cho lắm.

- Sao lại không vui chứ, bình thường ta thấy nàng ấy có bao giờ tỏ thái độ gì trước mặt người khác đâu - Hừ, nàng ta dám nói dối, nàng có khó chịu đến đâu cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài nét mặt khi ở trước mặt người khác

- Hoàng thượng, thần thiếp rất sợ a, lỡ như một ngày nào đó hoàng hậu nương nương ghét bỏ đứa con trong bụng thần thiếp, thần thiếp biết phải làm sao đây.Hoàng thượng, người nhất định phải bảo vệ cho con của chúng ta

- Được rồi, trẫm biết rồi, trẫm chợt nhớ có sự vụ chưa giải quyết xong, trẫm đi trước, nàng nghỉ ngơi đi

- Hoàng thượng, người chỉ mới đến thôi mà...

Nàng ta còn chưa nói xong thì hắn đã biến mất khỏi Phi Nguyệt cung. Lý Phi Sương nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt nhưng lại không hề thấy đau đớn. Hắn lúc nãy toàn nói đỡ cho hoàng hậu, hắn làm gì để ý đến nàng ta và đứa con trong bụng chứ, nếu như vậy thì đừng trách nàng ta độc ác

Hắn nói là đi giải quyết sự vụ nhưng đi một đoạn hắn lại rẽ sang hướng đi đến Minh Nguyệt cung, hắn còn phải dỗ dành lão bà nhà hắn nữa chứ

- Hoàng hậu nương nương, không làm phiền người nữa, muội xin cáo lui trước - Dao Hân đứng dậy lập tức có một cung nữ đến dìu nàng ấy, Dao Hân ở đây cũng khá lâu rồi nên chuẩn bị về phủ

- Ừm, muội về đi, nhớ cẩn thận đó, để ta sai người hộ tống muội về

- Đa tạ hoàng hậu nương nương

Dao Hân được mấy cung nữ đưa ra xe ngựa, bọn họ được lệnh của nàng cho nên sắp xếp thêm một số thị vệ hộ tống nàng ấy về phủ. Nàng ấy vừa đi thì ai đó lại lén lút từ cửa sổ nhảy vào

- Chàng đến đây làm gì?

- Ta nhớ nàng nên đến thăm nàng a

- Chàng đến Phi Nguyệt cung rồi sao?

- Ừm, ta nghe nàng ta nói nàng không được vui, sao vậy? Nàng lại đang ghen sao?

- Ta ghen đó thì sao, chàng lo cho tiểu lão bà đó của chàng à? - Nàng nhướng mày nhìn hắn, hắn lập tức thay đổi thành bộ mặt lấy lòng

- Đâu có, ta chỉ lo nàng tức giận nàng ta sẽ không tốt cho sức khỏe thôi, nương tử, nàng đừng nghĩ như vậy, oan cho ta quá a!

- Thật không đó ?

- Thật mà, ta nói đều là sự thật cả

- Tạm tin chàng vậy, mà lần sau đến chàng đi cửa chính đi, chàng là hoàng đế mà cứ mỗi lần chàng đến đây lại trèo cửa sổ cũng không hay cho lắm

Mỗi lần hắn đến đây là nàng lại có cảm giác như hai người họ yêu đương vụng trộm sau lưng người khác vậy đó, nàng là thê tử của hắn cơ mà

- Nương tử a ~ - Hắn lại giở giọng đó nữa rồi, nàng nghe xong nổi cả da gà

- Chàng lại muốn gì nữa?

- Kế hoạch tạo hài tử của chúng ta chừng nào mới thành công đây, ta muốn có hài tử a ~~

- Chàng lại nữa rồi, chẳng phải tiểu lão bà của chàng cũng đang mang thai sao

- Nàng và nàng ta khác nhau mà

- Khác nhau ở điểm nào?

- Nàng là nương tử ta yêu nhất tất nhiên hài tử của ta phải do nàng sinh, nàng ta là ai chứ, ta không thích nàng ta

- Coi như chàng biết điều
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.