Chương trước
Chương sau
Ngươi mới là đứa trẻ ba tuổi đó, ngươi đến đây làm gì?

- Ta đến tìm Nguyệt Nhã

- Tại sao ngươi lại tìm nàng ấy vào giờ này, để khi khác đi, đừng làm phiền ta và nương tử nghỉ ngơi

- Ngươi muốn nghỉ ngơi thì về phòng của mình mà nghỉ đi

- Triệu Vũ Khuynh, có tin ta đánh ngươi không

Hắn bị y chọc cho sắp phát điên, tên thần kinh này lại đâu ra mà phá đám hắn đây, hắn phải tìm cách nhanh chóng đá y về Độc môn thôi

- Ngươi cứ đánh đi, ta sợ ngươi sao

Triệu Vũ Khuynh dựa lưng vào cửa thách thức hắn, nàng có thể thấy được ánh mắt hắn nhìn y gần như muốn khoét y thành mấy lỗ, nếu ánh mắt có thể giết người chắc Triệu Vũ Khuynh sẽ thảm lắm đây

- Thôi, thôi, hai người đừng có đấu khẩu nữa, còn ngươi, Triệu Vũ Khuynh, có chuyện gì mau nói đi - Nàng đứng ra ngăn cản hai người họ, nếu nàng còn không cản lại nói không chừng một lát nữa cái quán trọ này tanh bành luôn

- Phải rồi, tại ngươi không đó, làm ta quên mất chuyện chính

- Ai bảo ngươi cãi với ta làm gì, hứ, có chuyện gì nói mau

- Nói thì nói, Nguyệt Nhã lúc nãy ta có đi một vòng, ta hỏi thăm người dân ở đây, toàn bộ những thôn dân mất tích đều là người có linh lực, nói không chừng, người sau màn là nhắm vào những người có linh lực

- Ừm, cái đó ta biết rồi, ta còn đang định đóng giả thành người bình thường để dụ người sau màn xuất hiện đây

Nàng đến đây đã điều tra, những người mất tích đều là người có linh lực, có điều người sau sẽ có cấp bậc linh lực cao hơn người trước một bậc, bây giờ chỉ còn cách là đóng giả thành thôn dân để chờ người nọ lộ diện thôi

- Tưởng gì, chuyện đó ta cũng biết vậy, ngươi nói xong rồi thì đi về đi

- Ta còn chưa nói hết mà, còn nữa, dựa vào quy luật lựa chọn người có cấp bậc linh lực từ thấp đến cao, ta nhớ trong quyển sách cổ ở Độc Môn có ghi chép một cách tăng cường linh lực nhanh chóng là dùng người sống có linh lực để luyện thành đan

- Lại còn có cách đó nữa sao?

- Tất nhiên, chỉ cần tìm được mười người từ người có linh lực cấp một đến người có linh lực cấp mười thì có thể luyện, cộng thêm với oán khí từ những người bị đem đi luyện đan thì sẽ khiến người luyện tăng linh lực lên gấp bội

- Ta hiểu rồi, nhưng theo ta được biết người mất tích đa phần là những người từ cấp một đến cấp bốn thôi, người nọ làm vậy là có mục đích gì chứ

- Cái đó thì ta cũng không hiểu

- Thôi không nghĩ nữa, đợi đến người nọ xuất hiện sẽ biết được thôi mà, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, ta cũng đi ngủ đây

Nàng có ý đuổi khách, đi cả ngày nàng cũng thật mệt mỏi, hai tên nam nhân này thật là dai như đỉa vậy

- Đúng vậy, ngươi mau về phòng của ngươi đi, đừng làm phiền bọn ta

- Ngươi càng đuổi thì ta càng không đi đó, để xem ngươi làm gì được ta

- Ngươi không đi thì đừng trách ta đó

- Ngươi nói câu tương tự như vậy nhiều rồi, tưởng ta sợ sao

- Đủ rồi, đủ rồi, hai người cứ ở đây đi, ta mặc kệ hai người đó, nhưng nếu ta không ngủ được, các ngươi chờ bị tống cổ ra đường đi

Nàng mặc kệ bọn họ mà leo lên giường trùm chăn ngủ, hắn và Triệu Vũ Khuynh ngồi bên bàn mắt to trừng mắt nhỏ đến nửa đêm thì buồn ngủ mà gục xuống bàn ngủ quên luôn

- Dậy đi, đã là giờ nào rồi mà hai người còn nằm gục ở đó mà ngủ

- Nương tử, nàng thật vô lương tâm a, vi phu ngủ ở đây lưng mỏi lắm rồi đó

- Ai bảo chàng không chịu về phòng mà ngủ, được rồi, mau dậy rửa mặt đi

Bình thường ở trong cung hắn phải dậy từ rất sớm để thượng triều, hôm nay khó có dịp để hắn ngủ nướng một chút nên nắng lên rồi nàng mới gọi hắn dậy

- Sao nàng chỉ quan tâm mỗi mình hắn vậy, còn ta nữa mà - Triệu Vũ Khuynh ngóc đầu dậy, đêm qua đấu mắt với hắn đến nửa đêm bây giờ mắt vẫn còn mỏi a

- Ta là phu quân của nàng, nàng quan tâm ta thì đúng rồi, nếu ngươi muốn có người quan tâm thì đi mà tìm nương tử của ngươi đi, tìm nương tử nhà ta làm gì

- Mới sáng sớm mà hai người đã muốn cãi nhau rồi sao, nếu vậy thì cứ ở đó mà cãi, ta đi ăn cơm một mình cũng được

- Bọn ta không cãi nữa - Hai bọn họ hiếm khi lại ăn ý như vậy, đùa sao? Không phải chỉ là một bữa cơm thôi đâu, lỡ như nàng nóng giận bỏ mặc bọn họ thì sao đây

- Vậy còn không mau rửa mặt rồi xuống dưới ăn cơm

Hai tên nam nhân nhanh chóng đến rửa mặt rồi cùng đi xuống lầu ăn cơm, nàng nhìn bọn họ không khỏi mỉm cười, bọn họ thật giống trẻ con, một người là hoàng đế, một người là Môn chủ Độc môn vậy mà lại có lúc giống như hai chú cún con sợ bị vứt bỏ, nàng biết bọn họ cố tình làm vậy để nàng vui vẻ .

Về phần Mặc Ngôn, nàng sẽ cùng hắn bên nhau đến răng long đầu bạc, mặc dù nàng không biết có được như ý nguyện hay không nhưng Nguyệt Nhã sẽ không bao giờ rời xa hắn, còn về Triệu Vũ Khuynh thì nàng đành phụ tấm chân tình của y rồi, trong tim nàng chỉ chứa được một người là hắn thôi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.