Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩ Nguyên
Bởi tập tính cú mèo, Bạch Tiểu Du lăn qua lộn lại ở trên giường, ép buộc đến sau nửa đêm cuối cùng cũng ngủ.
Ngày thứ hai, vừa mới ngủ được một ít đã bị Hương Lăng lôi ra từ ổ chăn.
“Này này, mặt trời còn chưa dậy đâu! Ngươi kéo bổn tiểu thư đứng lên để làm chi? Ta ngủ chưa được sáu giờ nha, để cho ta ngủ một lát…” Bạch Tiểu Du rống lớn một câu, sau đó lại muốn nằm xuống ngủ.
Hương Lăng vội vàng kéo Bạch Tiểu Du đứng lên: “Nương nương, trời sắp sáng, ngài phải tranh thủ thời gian trang điểm đi thỉnh an hoàng hậu nương nương. Ngày hôm qua bởi vì té xỉu mới không đi, hôm nay cũng không thể lại vắng mặt, đây chính là tội đại bất kính, sẽ bị đày vào lãnh cung!”
Nghe vậy, Bạch Tiểu Du giật mình đứng lên. Khốn nạn, còn phải đi thỉnh an hoàng hậu nương nương gì đó! Không đi còn bị đày vào lãnh cung! Còn để cho người khác sống hay không…
Hương Lăng thật vất vả dìu nàng ngồi dậy trên giường, thay đổi cung trang. Ban đầu Hương Lăng lấy cái váy đỏ tươi nhưng Bạch Tiểu Du tuân theo nguyên tắc: không nổi bật sẽ không có ai để mắt tới, liền sai Hương Lăng thay cung trang màu xanh nhạt.
Tiếp đó sơ búi tóc không có gì nổi bật, ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn liền vội vội vàng vàng ra ngoài.
Trên đường tới cung Phượng Tê của hoàng hậu, Bạch Tiểu Du liền thấy mấy phi tử đang muốn đến thỉnh an giống nàng, phần lớn cũng đều là cảnh tượng bộ dáng vội vàng.
Đợi đến cung Phượng Tê liền thấy nhiều phi tử đã chờ bên ngoài, Trang mỹ nhân, Thiện mỹ nhân hôm qua gặp đã ở bên trong. Bạch Tiểu Du không nhịn được hút khí, có cần đều đến sớm như vậy? Hoàng hậu nương nương cũng không nhất định thức dậy mà?
Đang nghĩ ngợi, hai phi tử phía sau đã đuổi tới, cung trang hoa lệ, cài trâm ngọc, một người hồng sa gấm tơ vàng, da như mỡ đặc, xinh đẹp động lòng người; một người cung trang xanh lam thêu bươm bướm, buộc ngọc châu trước ngực, băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp quyến rũ. Không cần nghĩ cũng biết đều là nữ nhân rất được sủng ái trong cung, bằng không sao lại có thể đến thỉnh an hoàng hậu muộn như vậy mà vẫn bình tĩnh? Không phải là không sợ thì là gì?
“A, Hiền phi tỷ tỳ và Hi tần muội muội đã tới sớm như vậy rồi? Ta đây và Ngọc tần muội muội đúng là đã đến muộn” Phi tử váy hồng vừa dừng cước bộ liền cười khanh khách nói với phi tử ăn mặc hoa lệ hơn.
Người bên cạnh được gọi là phi tử Ngọc tần, cũng đi theo dùng khăn nhỏ che miệng cười nói: “Đúng vậy”
Ánh mắt Bạch Tiểu Du nhìn theo hãi nữ nhân, chỉ thấy phía trước chúng phi tử là hai nữ nhân tươi đẹp, thanh nhã. Một người cung trang xanh lục, từng cử động đều đoan trang, người kia váy xanh nhạt , trang sức trên người rất ít, nhàn nhạt trầm tĩnh giống như không tranh sự đời, trên mặt hình như mang theo một chút thanh sầu.
“Hóa ra Huệ phi muội muội và Ngọc tần muội muội đã tới. Chúng ta cũng vừa đến, các ngươi không tính là rất muộn, hơn nữa hoàng hậu nương nương vẫn chưa triệu kiến mà” Lục y nữ tử nghe vậy xoay người lại, cười dịu dàng, khéo léo nói. Thanh y phi tử bên cạnh cười nhạt, gật gật đầu.
Trong góc Bạch Tiểu Du im lặng không chớp mắt nhìn bốn nữ nhân cấp bậc cao kia, nghiền ngẫm từng chữ, một câu ta một câu ngươi, nàng đứng ngoài quan sát đều nghe được.
Cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý tới, nàng vội vàng xốc tay áo, lay vài cái: “Này, côn trùng, ngươi mau nói cho ta biết mấy…. phi tử kia là người nào, tất cả lão nương đều không biết!”
Số 18 trong tay áo bị lay tỉnh, ở bên trong suy nghĩ nói: “Hồng trang là Huệ phi Đoạn Mẫn, cháu gái nhà mẹ đẻ thái hậu. Áo lam là Ngọc tần, phi tử ngoại bang tiến cống. Lục y là Hiền phi, con gái duy nhất của quan lớn Lý Như Vân. Áo xanh là Hi tần Mộ Vân Hi, trưởng nữ nhị phẩm Đại học sĩ”
Ta khinh, không phải con gái quan lớn, cũng là có hậu thuẫn đủ mạnh, thật cẩu huyết! Bạch Tiểu Du hết chỗ nói rồi, hậu cung quả nhiên là địa phương hợp lại cha hợp lại nhà mẹ đẻ. Loại nữ nhi tiểu quan ngũ phẩm như nàng sao so được với họ!
Ngay tại thời điểm Bạch Tiểu Du tự ái, tự thấy xót xa, một tiểu công công đi ra từ bên trong cung Phượng Tê, thanh âm sắc bén hô một câu: “ Hoàng hậu nương nương tuyên chúng phi yết kiến”
Chúng phi tử được lệnh đều sửa sang lại quần áo, chuẩn bị đi vào. Bốn phi tử cấp bậc cao đương nhiên là đi phía trước, các phi tử khác theo thứ tự cấp bậc cũng lần lượt chậm rãi đi vào cung điện hoàng hậu.
Bạch Tiểu Du vội vàng thu hồi ống tay áo, sửa làn váy lại một chút, đi theo phía sau, tận lực làm mình trong suốt. Đây là tổng kết nàng dựa vào tiểu thuyết cung đấu: tại thời điểm quyền thế và địa vị không có, tỏ ra nhỏ bé mới là điều đúng.
Không hổ là cung điện hoàng hậu ở, đủ rộng, đủ to. Nơi nơi nạm vàng, trang trí được bố trí đều là trân bảo. So sánh đây với chỗ nàng ở đúng là một tòa nhà vàng kim quang chói lọi với ổ chó.
Ôi, quả nhiên là khác nhau một trời một vực! Dọc đường Bạch Tiểu Du đánh giá cung điện hoàng hậu, vừa cảm thán, vừa bi ai.
Đi không bao lâu, tất cả đều đi vào trong một điện rất to. Trước đại điện bày ra hai cái ghế trải gấm vóc vàng, có lẽ là cho hoàng hậu cùng hoàng thượng ngồi, bên dưới còn có hai hàng ghế đối lập nhau, Bạch Tiểu Du thử đếm, có tám vị trí. Nói đúng ra là tuy nhiều phi tử đến thỉnh an nhưng chỉ có tám người có ghế ngồi!
Đây chính là sự phân chia đẳng cấp!
Bạch Tiểu Du bĩu môi, rất bất bình nhìn vị trí…. mấy người kia, sau đó liền thấy bốn người dẫn đầu phi tử vừa rồi thật tự nhiên đi tới trước vị trí ngồi xuống. Mà bốn vị trí dư ra lại không có người ngồi.
Bạch Tiểu Du toát mồ hôi, chẳng lẽ vị trí đó cũng qui định cấp bậc tần phi trở lên mới có tư cách ngồi? Cái này căn bản chính là kì thị thứ bậc!
Lại đợi trong chốc lát, mới thấy một người đội mũ phượng trên đầu, cung trang hồng sáng thêu phượng in hoa đi ra từ một đường nhỏ thông tới nội điện. Được cung nữ dìu, từ từ tiêu sái đến chủ vị ngồi xuống. Rõ ràng là hoàng hậu.
Còn không kịp đánh giá hoàng hậu, chúng phi tử đang đứng đều nhất loạt quì xuống thỉnh an, ngay cả người phía trước cũng đều rời vị trí, phúc thân hành lễ.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế”
Tuy trong lòng Bạch Tiểu Du nghìn cái không muốn nhưng nếu nổi bật trong đám đông sẽ bị kéo ra ngoài hành hung một chầu vậy nên nàng vẫn ngoan ngoãn quì xuống, nghĩ một đằng nói một lẻo thỉnh an. Vừa quì xuống, nàng liền cảm nhận sâu sắc xương cốt phải chịu áp bách trên đầu gối.
Vốn nghĩ chỉ cần quì một chút là đứng lên, không nghĩ tới đợi hồi lâu, Hoàng hậu phía trên không có động tĩnh. Bạch Tiểu Du lén lút ngẩng đầu nhìn thử, liền nổi giận! Fuck, hoàng hậu này còn có thể nhàn nhã uống canh, có biết các nàng quỳ rất mệt không? Trong lòng thầm mắng một tiếng, chế độ quân chủ cực kì độc ác! Hèn chi Tiểu Yến Tử (1) phải làm bao nịt gối “Dễ quì”, quì thế này thật hành hạ người! Trở về nàng cũng phải sắm một cái, mỗi ngày quỳ thế này chân có thể bị phế bỏ!
Qua hồi lâu, hoàng hậu mới đưa bát canh cho cung nữ, nói một câu để chúng phi đứng dậy: “Ừ, đều đứng lên đi”
Lúc này, chúng phi mới đứng lên, tứ phi cũng trở về đúng vị trí ngồi xuống. Bạch Tiểu Du cũng từ tốn đứng lên, oán niệm xoa xoa đầu gối đã bị tê dại.
“Hôm nay sao chỉ có bốn người các ngươi tới, Dung quý phi đâu?” Hoàng hậu nhìn xung quanh một vòng, hỏi.
“Nương nương, người đã quên? Đêm qua hoàng thượng nghỉ ở chỗ Dung quý phi, hôm nay tự nhiên là không đến” Hiền phi cười cười, dịu dàng đáp.
Hoàng hậu nghe xong, bộ dáng mới tỉnh ngộ: “Oh, bản thân ta công việc bề bộn nên đã quên, vậy mặc kệ nàng” Nói xong, bưng ly trà lên uống
“Ha ha, đã giờ Thìn rồi, canh năm hoàng thượng sẽ vào triều, đến bây giờ Dung quý phi cũng không đến, xem ra hoàng thượng đúng là làm nàng mệt nhọc” Ngọc tần mím môi, miệng cười nói.
Huệ phi trêu ghẹo khẽ đẩy vai Ngọc tần một cái: “Mấy hôm nay hoàng thượng mà nghỉ chỗ ngươi, không phải ngươi cũng không đến giống vậy?”
Ngọc tần xua tay, nói: “Hừ, sao lại có thể giống ta? Hoàng thượng nghỉ ở chỗ ta, ta cũng có thể đi thỉnh an hoàng hậu nương nương. Có lẽ Dung quý phi vất vả hơn ta rồi”
Hoàng hậu nghe vậy không có phản ứng lớn gì, chỉ là trên mặt cứng đờ, trong nháy mắt lại khôi phục lại, tiếp tục uống trà, phảng phất giống như không nghe được cái gì. Một lát sau mới buông ly trà xuống, nói: “Sớm như vậy bọn muội muội sang đây thỉnh an, chắc hẳn chưa dùng thiện? Ta đã ra lệnh ngự thiện phòng làm đồ ăn sáng ở thiên điện, các vị muội muội theo ta đi ăn chút đi”
Dứt lời liền để cung nữ dìu, lập tức đi ra ngoài.
“Đa tạ hoàng hậu nương nương ban thiện” Chúng phi cùng nhau quỳ xuống tạ ân, tiếp đó mới đi theo hoàng hậu.
Đến thiên điện, mới vừa vào liền thấy được hai bàn dài bắt mắt, đều dài hơn chục thước(2),bốn phía an trí ghế tựa, cộng lại chừng trên trăm cái. Trên bàn đầy đồ tinh xảo, màu sắc diễm lệ, mùi thơm thức ăn lan ra khắp nơi. Bát đĩa đều là gốm trắng tinh xảo, ngay cả đũa cũng làm từ bạc.
Bạch Tiểu Dư quả thật nhìn ngẩn người, điểm tâm thôi mà có cần phô trương lãng phí như thế này không, cho dù tụ tập ăn cơm để buôn bán ở hiện đại cũng không phô trương như vậy. Với lại sáng sớm mà toàn các loại thức ăn nhiều dầu mỡ, ăn nhiều sẽ không buồn nôn sao?
“Đều ngồi xuống ăn đi, lạnh là không ngon nữa rồi”
Thấy chúng phi đến đông đủ, hoàng hậu liền dẫn tứ phi cùng với các phi tử từ quý nhân trở lên ngồi ở bàn trên. Các cấp bậc còn lại như mĩ nhân, tài tử, thải nữ vào một cái bàn khác.
Thấy mọi người đều động đũa, Bạch Tiểu Du mới gắp một miếng thức ăn mặn không biết tên ở gần mình cho vào miệng. Ôi, nàng thật sự rất đói, từ tối qua đến giờ cũng chỉ có một chén cháo. Không quản gì nữa, trước tiên lấp đầy dạ dày rồi nói sau.
Vừa ăn hai miếng, mắt Bạch Tiểu Du sáng ngời. Chậc, không hổ là đầu bếp trong hoàng cung, đồ làm ra ăn thật ngon, không thua tay nghề đầu bếp nhà hàng năm sao! Ăn ngon thật! Nếm thử cái này? Ăn cũng thật ngon!
Mặc kệ các phi tử khác hàn huyên với nhau, trong sáng ngầm đấu, Bạch Tiểu Du chỉ ăn không ngừng, thỉnh thoảng còn gật đầu thỏa mãn.
Đang được ăn ngon, chợt nghe hoàng hậu nương nương nói một câu: “A, bổn cung nhớ ngày hôm qua có một thải nữ té xỉu không đến thỉnh an, không biết hôm nay có tới không? Tên nàng ấy là gì ấy nhỉ?”
“Bẩm nương nương, là Du thải nữ” Một tiểu cung nữ ở bên cạnh nhắc nhở.
“Oh, là Du thải nữ hả, ở đâu? Đã tới?”
Nghe vậy, Bạch Tiểu Du liền nghẹn, tay vỗ ngực, thật vất vả nuốt thức ăn. Khốn nạn, trong khi người khác đang ăn, có thể không nói như vậy hay không? Hoàng hậu nương nương, ngài không cần nhớ người bình thường như ta, suy nghĩ nhiều rất dễ già.
Ở trong lòng oán niệm ngàn lần nhưng Bạch Tiểu Du vẫn nhận mệnh đứng lên, vội quỳ xuống hồi đáp: “Ti thiếp Bạch Tiểu Du đa tạ hoàng hậu nương nương tưởng nhớ, hôm nay đã không có việc gì”
Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt trong thiên điện đều đặt trên người nàng, giống như mũi nhọn sau lưng, làm nàng rất không thoải mái.
Hoàng hậu nhìn Bạch Tiểu Du quỳ trên mặt đất, vẻ mặt nhu hòa cười nói: “Hóa ra ngươi là Du thải nữ, ngẩng đầu lên cho bổn cung nhìn”
Bạch Tiểu Du theo lời ngẩng đầu nhìn về phía hoàng hậu.
Sau khi nhìn rõ dung mạo Bạch Tiểu Du, trước mắt hoàng hậu sáng ngời: “Chậc chậc, thật là một nữ tử xinh đẹp, tươi mát động lòng người, làm cho người ta gặp một lần là không quên được. Ngươi tiến cung đã bao lâu?”
“Đa tạ nương nương tán thưởng! Ti thiếp tiến cung đã hơn bảy tháng”
“Cũng đã hơn bảy tháng rồi. Dung mạo như vậy vẫn là một thải nữ, thật sự là rất đáng tiếc. Ta liền nâng ngươi lên, người đẹp như vậy liền làm mỹ nhân đi, đây là ân điển lớn nhất có thể cho ngươi rồi. Cấp cao hơn cũng chỉ có thể chờ sau này ngươi hầu hạ hoàng thượng, để hoàng thượng cho ngươi ân điển lớn hơn nữa”
Hoàng hậu nói xong, trong nháy mắt đủ loại ánh mắt hâm mộ ghen tị đều dừng ở đây. Nhưng Bạch Tiểu Du đều không để ý đến, bởi vì hiện tại trong lòng nàng chỉ còn một ý niệm: nàng thăng cấp! Hơn nữa còn thăng liên tiếp hai cấp! Nhận thức điểm này làm cho nàng phấn khởi hơn cả trúng giải thưởng lớn, ha ha, thăng cấp có nghĩa là đường về nhà được rút gắn lại, không phải sao?
“Nô tì khấu tạ hoàng hậu nương nương phong thưởng! Nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!” Sau khi phục hồi tinh thần, Bạch Tiểu Du vội tạ ân hoàng hậu.
Hoàng hậu khẽ nâng tay một chút nói: “ Ừ, mau đứng lên tiếp tục dùng bữa đi”
“Dạ”
Có hoàng hậu chỉ thị, lúc này Bạch Tiểu Du mới trở lại chỗ ngồi, tiếp tục ăn, dĩ nhiên nế như có thể loại bỏ những ánh mắt căm thù thì càng tốt hơn.
Cuối cùng, một chầu điểm tâm kết thúc, hoàng hậu rốt cuộc thả đi, ân chuẩn chúng phi trở về nghỉ ngơi. Bạch Tiểu Du như được đại xá, bằng tốc độ nhanh nhất về Di Hương uyển.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, ghế còn chưa nóng thì chợt nghe thấy tiếng hô của Hương Lăng truyền từ sân nhỏ. Bạch Tiểu Du tò mò ra nhìn xem.
Trong lúc đó, một công công đi từ trong viện ra đây, phía sau còn có mấy tùy tùng đi theo. Công công kia thấy Bạch Tiểu Du đi ra, cười cười nói: “ Bạch mỹ nhân, tiếp chỉ”
Vừa nghe, Bạch Tiểu Du lặng đi một chút, bị Hương Lăng kéo kéo tay áo mới hồi phục tinh thần, quỳ xuống.
“Phụng ý chỉ hoàng hậu nương nương: Trưởng nữ Ngự Sử Bạch Liễu đại nhân Bạch Tiểu Du diện mạo xinh đẹp, phong thái đoan trang, đặc biệt tấn phong làm mỹ nhân, tôn Bạch mỹ nhân, chuyển chỗ ở sang sườn điện trong điện Thủy Lộ. Chúc mừng Bạch mỹ nhân”
Chú thích:
(1) : Tiểu Yến Tử: nhân vật Hoàn Châu cách cách trong phim “Hoàn Châu cách cách”
(2): Thước: đơn vị đo độ dài của Trung Quốc. 1 thước = 0.3 mét
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.