“Hừ! Ta không sợ ngươi!” Nàng tuyệt không khuất phục thế lực ác bá đó.
“Đừng bướng bỉnh, chỉ thiệt ngươi thôi!”
Thanh âm bình thản nhưng cũng không khó nhìn ra đáy mắt hắn mơ hồ có tia tức giận, khiến Hạ Vân Hi rụt cổ một cái, nhưng vẫn dũng cảm trừng mắt nhìn hắn.
“Đường đường là quốc sư của một nước, lại đi uy hiếp một cô gái yếu đuối như ta, chẳng lẽ không sợ người khác chê cười?” Nàng mỉa mai cười lạnh nói.
Bắc Thần Hoàng lạnh lùng nhìn nàng hồi lâu, con mắt thâm thúy càng thêm thâm u. Đang lúc Hạ Vân Hi cho là hắn sẽ dùng thủ đoạn cường ngạnh gì thì hắn đột nhiên cười, nhìn nàng bằng con ngươi sắc bén như thú ——
“Này hiếp? Chẳng lẽ ngươi quên, mình đã từng đáp ứng muốn gả cho ta sao?”
“Vậy thì thế nào, đáp ứng không thể đổi ý à?” Nàng hừ lạnh, ánh mắt không biết không sợ. “Nói cho ngươi biết, ta hận nhất là bị uy hiếp, đừng mơ tưởng ta sẽ khuất phục ngươi!”
Bắc Thần Hoàng cười một tiếng thật thấp, ánh mắt lẫm liệt như băng. “Hạ Vân Hi, quật cường đối với ngươi chỉ thiệt thân! Đã nghe câu chim khôn chọn cành mà đậu chưa? Ngươi bây giờ đã là tội phạm tử hình của Thiên triều, người gặp người giết, ngươi trừ đi theo ta thì không còn đường nào có thể đi!”
Những lời này như sấm sét giữa trời quang khiến nàng hoàn toàn ngây dại, cũng làm nàng nhớ lại tình cảnh của mình hiện giờ.
Đúng vậy, chuyện nàng ám sát hoàng thượng đã làm thần dân Thiên triều hận thấu xương, coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-rat-khi-phach-chi-cung-chieu-thai-tu-phi-buong-binh/1617159/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.