“Dật Phong. . . . . . Dật Phong. . . . . .”
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, Hạ Vân Hi đem vùi mình vào ánh nắng đỏ rực của trời chiều, hai mắt sưng đỏ, ngơ ngẩn mất hồn nhìn vào khoảng không. Nàng đã sớm biết Dật Phong không yêu nàng, cũng đã biểu lộ rõ ràng là thích Thác Bát Nghiên, nhưng vì sao khi thấy tận mắt thì đau nhức thì càng đau đớn vạn phần như thế?
Không phải mình đã quyết tâm quên đi rồi sao? Tại sao còn cảm thấy thống khổ, chẳng lẽ vĩnh viễn cũng không thể quên được hắn?
“Ngươi sao vậy?” Nguyễn Tâm Tâm ngồi xuống bên cạnh nàng, đau lòng vỗ vỗ dung nhan tái nhợt không chút huyết sắc kia.
“Không sao!” Lúc lên tiếng đáp lời, nước mắt lại không nhịn được chảy xuống.
Nguyễn Tâm Tâm đùa nghịch cỏ xanh trên mặt đất, thở dài nói: “Thật ra thì, ngươi đã sớm biết thái tử phải thành thân với Thập công chúa, bọn họ ở cùng nhau là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Dùng sức một cái, nàng nhổ cả gốc cỏ tươi lên, đặt lên tay ngắm nghía.
“Ừ!” Nàng đương nhiên biết, hơn nữa Dật Phong cũng nguyện ý tiếp nhận, nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại nhịn không được.
“Ngươi vẫn có ảo tưởng với hắn, phải không?” Tựa như chính nàng, biết rõ không thể nào, lại vẫn vọng tưởng có một ngày, có thể khiến hắn nhìn mình lâu một chút.
“Ừ!” Đôi mắt sưng đỏ đờ đẫn nhìn mặt trời lặn. Nàng căn bản là chưa bao thật sự chết tâm!
“Không nghĩ tới ngươi cũng thích khóc như vậy!” Đôi mắt to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-rat-khi-phach-chi-cung-chieu-thai-tu-phi-buong-binh/1617139/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.