Nhắm mắt lại, hắn miễn cưỡng mở miệng, nhưng giọng điệu vẫn bình thản như cũ.
“Sau khi ngươi mất tích, mọi người đã lật cả hoàng cung nhưng tìm không thấy, vì vậy ta xuất cung đi tìm ngươi!”
Tiêu Dật Phong từ đầu đến cuối cũng không liếc nàng một cái, vì vậy hắn không hề phát giác nàng vui mừng đến phát khóc, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống, làm ướt khóe môi nàng.
Sau một khắc, nàng kìm không được cả thân thể nhào về phía hắn, vòng tay ôm chặt người hắn.
Đột nhiên bị ôm làm hắn hơi chấn động, giống như bị sét đánh. Khi hắn chưa kịp hồi hồn thì nàng đã cúi đầu chôn mặt trên vai hắn khóc khẽ: “Dật Phong, chàng cũng quan tâm ta, cũng để ý ta phải không? Ta muốn biết, mau nói cho ta biết đi, có được không?”
Nàng có thể kỳ vọng hay không?
Phải hay không? Tiêu Dật Phong ngơ ngẩn, suy nghĩ trôi nổi không ngừng.
Vấn đề này cũng quấy nhiễu chính hắn, mặc dù lúc này, đáp án đã rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn không muốn nhìn nhận! Suy nghĩ một vòng, hắn đem hết tâm tình đè xuống, gương mặt tuấn tú khôi phục vẻ bình thản lạnh lùng.
“Ngươi là người mẫu hậu quan tâm nhất, ta cũng không muốn ngươi gặp chuyện không may!” Hắn hờ hững nói, đáy mắt không có biến hóa gì.
Hạ Vân Hi cứng người, buông hắn ra, vẻ mặt bị thương nhìn khuôn mặt lạnh như băng trước mắt. Đây là câu trả lời của hắn!
“Chỉ vậy thôi sao?” Nàng chưa từ bỏ ý định hỏi lần nữa.
Hắn xoay người, không nhìn đôi mắt đẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-rat-khi-phach-chi-cung-chieu-thai-tu-phi-buong-binh/1617136/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.