Chu Minh đế nhịn không được đi lên phía trước, nâng Hạ Vân Hi dậy: “Đứng lên đi, Vân Hi!”
“Tạ ơn hoàng thượng!” Không ngờ hoàng thượng lại tự mình đến đỡ nàng, Hạ Vân Hi có chút thụ sủng nhược kinh, vội vã tạ ơn.
Lại lần nữa gần gũi nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ quen thuộc này, nhưng bất đồng là so với trước kia nàng có thêm vài phần trẻ con, thiếu một phần nhã nhặn lịch sự, nàng mặt hắc sa y lộ vẻ kiều mị mà bướng bỉnh.
Tổ hợp mâu thuẫn như vậy nhưng Chu Minh đế lại thấy tâm thần rung chuyển, quên cả thả tay ra.
Hạ Vân Hi có chút xấu hổ, nhưng đó là hoàng thượng nên không dám có ý kiến gì.
“Hạ cô nương, nàng còn nhớ ta không?”
Một thanh âm ôn hòa ở vang lên bên tai, thay nàng giải vây kịp lúc. Chu Minh đế lúc này mới bừng tỉnh đại mộng, vội vàng buông tay.
Nhìn nam tử tuấn tú trước mắt, Hạ Vân Hi thoáng sửng sốt, cảm thấy rất quen mắt, suy tư một chút rồi như nhớ ra cái gì mở to mắt, miệng há thành chữ O.
“Là ngươi?” Thật đáng sợ, thế giới quá nhỏ bé rồi, ở đây mà cũng gặp phải hắn. Hình như… Lần trước vẫn còn chưa trả ngựa cho hắn đâu.
Thấy nàng giật mình, Tiêu Dật Dương cảm thấy rất vui vẻ vì nàng còn nhớ rõ chính mình, liền cười nói: “Không sai, là ta! Không ngờ chúng ta có duyên như vậy!”
Chu Minh đế kinh ngạc nhìn nhìn hai người: “Các ngươi biết nhau sao?”
Hạ Vân Hi im lặng, không biết nên mở miệng thế nào, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-rat-khi-phach-chi-cung-chieu-thai-tu-phi-buong-binh/1617123/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.