Trong vườn hoa hồng, Chu Minh đế đứng trong đình, lặng lẽ nhìn biển hoa trước mắt đến thất thần.
Nơi này tất cả đều là hoa hồng lam Dịch Ly thích nhất, cũng là hoa nàng tự tay trồng, mỗi lần tới đây, tựa hồ vẫn còn cảm thụ được hơi thở của nàng.
Gió nhẹ lướt qua, mùi hoa thoang thoảng.
Đưa tay lấy một cành hoa, khẽ vuốt ve cánh hoa xanh biếc, quyến luyến không nỡ rời xa. Chuyện xưa lại quay về, mỗi lần nhớ lại, tất cả chỉ như mới ngày hôm qua.
Mười tám năm trước, hoàng hậu đem chuyện cháu gái mình có dị năng báo cho hoàng thượng, hoàng thượng rất vui mừng, lệnh Hạ Dịch Ly lập tức tiến cung.
Hạ Dịch Ly một thân tố trang màu trắng, chéo quần thêu bươm buớm màu lam nhạt giương cánh định bay, bên ngoài khoác một tầng lụa mỏng cũng màu trắng. Eo như cành dương liễu, môi đỏ mọng như anh đào, da ngọc trong suốt như tuyết, thanh âm tựa oanh yến. Lông mi đậm, đôi tử nhãn sáng ngời, tản ra lưu quang như mộng ảo, nàng như một bức họa tuyệt mỹ không nói nên lời.
Chu Minh đế không tự chủ được bị bức họa này hấp dẫn.
“Thần nữ Hạ Dịch Ly, tham kiến Ngô Hoàng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn tuế!” Hạ Dịch Ly quỳ lễ, cung kính nói.
Chu Minh đế vẫn kinh ngạc không dứt, nhìn cảnh đẹp trước mắt đến mất hồn, cho đến khi hoàng hậu kéo tay hắn, hắn cuống quít kiềm chế, mỉm cười.
“Bình thân.”
“Tạ hoàng thượng!” Hạ Dịch Ly đứng lên, tử quang nhẹ nhàng, lẳng lặng nhìn hắn.
Chu Minh đế không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-rat-khi-phach-chi-cung-chieu-thai-tu-phi-buong-binh/1617116/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.