Càng khiến người ta hoảng sợ là phía trước cách đó không xa lại ngổn ngang vô số thi thể binh lính thiên triều, máu nhuộm thẫm đất, lênh láng không có điểm cuối. Những binh lính này như đang vươn tay, ánh mắt cầu xin, như đang mấp máy: “Hoàng thượng...... Cứu chúng thần! Cứu chúng thần......”
Chu Minh đế ngơ ngẩn kinh hãi, không dám tin loạng choạng mấy bước, đây rốt cuộc là chuyện gì? Các tướng sĩ sao lại ở chỗ này? Lại còn xảy ra chiến tranh...... Còn nữa…mình không phải đang ở hoàng cung ư, sao lại xuất hiện ở đây?
Ông trời, đến tột cùng chuyện gì đang xảy ra?
“Hoàng thượng......” Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi yếu ớt, Chu Minh đế giật mình, thấy có người còn sống, vội đến chỗ tiếng gọi phát ra, tìm được một binh sĩ đầy thương tích, ngực của hắn vẫn chảy máu không ngừng, khó khăn gọi: “Hoàng...... thượng!”
“Ngươi làm sao vậy, còn chịu đựng được không?” Chu Minh đế ngồi xổm người xuống, lo lắng hỏi.
Người lính kia khó khăn túm ống tay áo của ông, đứt quãng nói: “Xin, xin hoàng thượng...... Đáp ứng quốc sư......Đừng lấy trứng chọi đá nữa...... Tăng thêm thương vong......” Lời còn chưa dứt, người lính đó đã phun ra một ngụm máu tươi, tay buông thõng, trút hơi thở cuối cùng.
“Tướng sĩ! Tướng sĩ!” Chu Minh đế liên tiếp kêu, lại cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ngừng thở.
Vẫn chưa kịp phản ứng, cảnh sắc lại biến đổi lần nữa. Lần này không phải ở núi hoang, mà là kinh thành, vẫn là thi thể đầy đất, nhưng không phải binh tướng, mà là dân chúng —— thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-rat-khi-phach-chi-cung-chieu-thai-tu-phi-buong-binh/1617110/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.