Đêm, lẳng lặng, ánh trăng chiếu ở trên mặt đất như một tầng lụa mỏng, lại như là một tầng sương mờ. Đêm yên tĩnh tốt đẹp như vậy, nhưng vẫn để lộ ra một chút xíu thê lương, làm cho người ta không khỏi cảm thấy sầu não.
Trong Quận Vương phủ, trên xích đu dưới tàng cây , một thiếu nữ diệu linh buồn bã không vui đang ngồi dựa, lẳng lặng ngưng mắt nhìn phương xa, ưu thương tịch mịch cùng tưởng niệm không che giấu được.
Khuôn mặt Nguyễn Tâm Tâm nhỏ nhắn như trái táo, mắt hạnh thanh tú. Nàng tuy là tỳ nữ, nhưng võ công bất phàm, hơn nữa từng cùng thị vệ Sở gia lập được chiến công, vì vậy được làm ngự tứ kim bài thị vệ. Mười sáu tuổi, phong nhã hào hoa, người tới cửa cầu hôn đếm không hết, trong đó cũng có vài con cháu quan gia, bối cảnh cũng khá nhưng không thể khiến nàng vừa ý. Chỉ vì ba năm trước đây lòng của nàng đã trao cho một người, một người nam nhân xa không thể với.
Hắn một thân áo trắng phiêu bồng, hào hoa phong nhã, tuấn tú tuyệt luân tựa trích tiên, đi vào lòng nàng như nước hồ thu, gợn lên vài ngọn sóng nhỏ. Thanh âm tinh khiết mà êm ái, nụ cười mê người, mắt phượng sáng ngời thâm thúy hút hồn người, khiến nàng hãm mình vào đó, không cách nào thoát ra.
Ai —— Tâm Tâm thở dài một cái, khẽ vuốt ve túi thơm trong tay, bên trong chứa có hoa Bạch Tường Vi, cũng là hoa hắn thích nhất.
“Tâm Tâm!”
Bỗng nhiên truyền tới một tiếng kêu to bên tai, Tâm Tâm kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-rat-khi-phach-chi-cung-chieu-thai-tu-phi-buong-binh/1617101/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.