Điện phòng xanh vàng rực rỡ mỹ lệ, bạch ngọc trên mặt đất lóng lánh dịu dàng ánh sáng, cây cột tử sa điêu khắc hoa văn sinh động, bốn phía phủ xuống hương phấn, hương thơm xông vào mũi.
Đây chính là Tứ hoàng tử —— Tiêu Dật Dương tây loan điện.
Giờ khắc này ở trong đình viện, một nam tử cao lớn tuấn tú đang tập trung tinh thần họa tranh, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên tuấn dung của hắn, cực kỳ nhu hòa.
Chỉ thấy hắn thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng trầm tư, động tác trên tay như nước chảy mây trôi, không bao lâu, một họa mỹ nhân sáng láng xinh đẹp liền tại tay của nam tử ra đời.
Trên bức họa một lam y nữ tử, mái tóc như mây tản ra, mỹ nhan trắng nõn không tỳ vết tăng thêm cỗ quyến rũ, lông mi tựa như cánh bướm, có một đôi tử nhãn mộng ảo, mũi thon thanh tú, môi đỏ mọng như anh đào, khí chất xinh đẹp, giống như là thiên tiên hạ phàm.
”Quốc sắc thiên hương như thế, sợ rằng chỉ có ở trên trời, nhân gian sao có thể thấy!” Tiêu Dật Dương sợ hãi than, ánh mắt mê ly mà nhìn chằm chằm vào bức họa trên tay, không dời mắt được.
Từ sau lần gặp vị cô nương bên tú hồ, âm dung tiếu mạo của nàng lúc nào cũng hiển hiện ở trong tâm trí hắn, Những ngày tiếp theo hắn cũng nhiều lần tới tú hồ, mong đợi có thể gặp nàng lần nữa, nhưng toàn thất bại.
Mỹ nhân, nàng rốt cuộc là ai? Tiêu Dật Dương lẩm bẩm nói nhỏ, con mắt tuấn đen như mực nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-rat-khi-phach-chi-cung-chieu-thai-tu-phi-buong-binh/1617080/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.