“Hạ cô nương, chúng ta thật đã ra được rồi!” Đại khái cũng lâu rồi không được xuất cung, Thanh Thanh hưng phấn dị thường, hoàn toàn không còn lo lắng như trước.
Hạ Vân Hi giang hai tay, cảm thụ không khí trong lành ở ngoại ô Lục Dã Thanh Sơn, tâm tình hết sức vui vẻ: ”Oa! Tuyệt quá! Trời xanh, mây trắng! Cỏ non xanh biếc, không khí cổ đại chính là trong lành như vậy......”
Không có khói bui dày đặc, không có nhà cao tầng, không có chướng khí! Một chút bụi bặm cũng không có, thật là tinh khiết!
“Hạ cô nương, người quá khoa trương rồi......” Thanh Thanh giật giật khóe miệng, thấy nàng giống như gặp được kỳ quan thế giới. Chẳng lẽ nàng chưa từng thấy qua trời xanh mây trắng sao?
Hạ Vân Hi hì hì cười một tiếng, “Ngươi không hiểu đâu! Được rồi, đi thôi!” Nói xong, lôi kéo Thanh Thanh hào hứng đi về phía trước.
Thủ đô kinh thành dưới chân thiên tử, buôn bán hết sức phát đạt, kỳ cảnh rất nhiều, trong đó xinh đẹp nhất phải kể là ngoại ô rồi, nơi đó thảm cỏ xanh rờn, có một khu rừng nhỏ, còn có một hồ bích lục được đặt tên là “Tú”, mặc dù không có ‘Bích Nguyệt hồ’ nổi danh, nhưng cảnh sắc vẫn nên người, mát mẻ xinh đẹp.
Hạ Vân Hi cùng Thanh Thanh thay bộ đồ thái giám, mặc nam trang đã chuẩn bị trước, hai người hi hi ha ha chạy, giống như hai con chim sơn ca tràn đầy sức sống linh động.
“Cứ đi tiếp cũng không phải biện pháp, nghe nói bãi săn bắn vẫn còn rất xa đấy.” Đi một đoạn đường, Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-rat-khi-phach-chi-cung-chieu-thai-tu-phi-buong-binh/1617071/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.