Đêm càng khuya, Tiêu Dật Phong dọc theo ánh trăng trở lại cung Hoa Dương, hôm nay đi tham gia bữa tiệc của Bình Nam Quận Vương phủ, cùng Sở gia huynh đệ nói chuyện phiếm quên thời gian, nói xong mới phát giác là đã trễ rồi.
Khi hắn bước vào Cẩm Mặc cư, thấy trong tẩm phòng của mình có ánh nên le lói. Hắn nhíu mày nhưng cũng không nghĩ thêm, bước nhanh vào phòng.
Vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Hạ Vân Hi nằm nghiêng ở trên giường nệm, tròng mắt đen lạnh băng bùng phát lửa giận.
Đáng chết, nữ nhân này dám bá đạo chiếm phòng của hắn, còn ngủ ngang nhiên như vậy!
Tiêu Dật Phong tức giận đi lên trước, đang định kéo nàng đứng dậy, đột nhiên một tiếng thì thầm vang bên tai ——
“Dật Phong...... Thích chàng......”
Hắn cứng đờ, giật mình nhìn mỹ nhân đang ngủ ngọt ngào trước mắt, kiều thái tinh khiết, trong suốt như trẻ con không hiểu sự đời. Trong nháy mắt, tim của hắn lỡ một nhịp, nhưng rất nhanh cám xúc tế nhị đó nhanh chóng bị hắn bỏ qua.
Hắn ghét nữ nhân, các nàng là sinh vật dối trá nhất trên đời. Cả đời này, hắn cũng sẽ không bởi vì một nữ nhân mà động tình.
Một tia cương liệt mịt mờ lướt qua mi tâm, tròng mắt đen đông lạnh càng thêm u ám hàn khốc. Hắn hờ hững xoay người, lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.
——————————-
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Vân Hi tỉnh lại trong tiếng chim hót ríu rít.
Ánh nắng thái dương xuyên qua góc cửa sổ tản mác ấm áp trên người nàng, rất ấm áp, rất dễ chịu, là cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-rat-khi-phach-chi-cung-chieu-thai-tu-phi-buong-binh/1617063/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.