“Đừng gọi ta là tình yêu nữa.” Hắn ghét cái tên gọi ghê tởm này, đột nhiên dùng sức đẩy ra nàng, cất giọng quát lên: “Người đâu, đưa nữ nhân này ném ra ngoài cho ta.”
Hắn tuyệt không cho phép loại sinh vật hắn ghét xuất hiện trong cung điện hắn, nhất là ma bạch tuột siêu bám người này.
Ngoài điện, thị vệ nghe tiếng đi vào, đang chuẩn bị thi hành mệnh lệnh. Hạ Vân Hi cũng từ trong ngực lấy lệnh bài ra, cười đến hết sức gian trá.
“Tình yêu, chàng không thể đuổi ta! Bởi vì là hoàng hậu cho phép ta tới ở chung với chàng, đây là mệnh lệnh của người.”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Dật Phong dâng lên một tầng sương lạnh đủ rét chết người, tròng mắt đen phừng phực lửa giận.
Đáng chết! Hắn rủa thầm, cau mày trợn mắt nhìn Hạ Vân Hi đang cười đắc chí, xoay người bước nhanh rời đi.
Hạ Vân Hi được đồng ý, cất lệnh bài, hướng bọn thị vệ đứng nghiêm ở bên rực rỡ cười một tiếng: “Chào mọi người, ta tên là Hạ Vân Hi, về sau sẽ ở nơi này, xin chỉ giáo nhiều.”
Bọn thị vệ ngẩn ngơ, đối với việc nàng thân mật lấy lòng nhất thời có chút không phản ứng kịp: ”Ách...... chào......” Hồi lâu mới thốt ra một câu.
“Các người có việc thì đi đi, ta không phiền nữa, Thanh Thanh, đi!” Hạ Vân Hi vui vẻ phất tay một cái, lôi kéo Thanh Thanh liền chạy ra khỏi đại điện.
Nội viện được tu sửa cực kỳ tinh xảo xinh đẹp mắt, đường ngọc thạch thanh, hoa viên, suối chảy, vài mái đình cong cong, bên dưới là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-rat-khi-phach-chi-cung-chieu-thai-tu-phi-buong-binh/1617061/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.