🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chuyện tới hành cung tránh nóng đã được sắp xếp xong xuôi từ sớm, đoàn người Khương Mạn rất nhanh đã rời khỏi kinh thành nóng bức, đến núi U Tuyền mát dịu.

Năm nay Khương Mạn vẫn ở U Hoàng Uyển như trước, hành cung quả thật mát mẻ hơn kinh thành rất nhiều.

Sau khi tới hành cung Nhị Hoàng tử như con ngựa đứt cương, mỗi ngày không phải học bài thì đều chạy loanh quanh hết chỗ này đến chỗ kia, không chỉ tự mình chạy, mà còn vài lần ồn ào muốn đưa Tam Hoàng tử đi cùng, nhưng đều bị Khương Mạn cự tuyệt.

Trừ Nhị Hoàng tử, những công chúa còn lại đến hành cung cũng rất hưng phấn.

Ngày hôm đó là sinh thần của Nhị Công chúa, Nhị Công chúa không chỉ mời Đại Công chúa và các tỷ muội khác, mà còn mời cả Nhị Hoàng tử tham gia bữa tiệc nhỏ của nàng.

Mấy công chúa của Vĩnh An đế, trừ Đại Công chúa là Nhị Hoàng tử khá thân thiết, còn lại căn bản đều chẳng thân với ai. Nhưng nói thế nào đi nữa vẫn là tỷ đệ với nhau, nếu Nhị Công chúa đã mời Nhị Hoàng tử, đương nhiên Nhị Hoàng tử sẽ không có lý gì lại từ chối.

Bởi vì bữa tiệc sinh nhật của Nhị Công chúa chỉ mời huynh đệ tỷ muội, là buổi tụ tập của tiểu bối nên Khương Mạn cũng không tham gia cùng Nhị Hoàng tử, nhưng Khương Mạn cũng không quá lo lắng vấn đề an toàn của Nhị Hoàng tử. Lần này đến hành cung Vĩnh An đế không dẫn theo nhiều người, hơn nữa cũng chẳng có ai có lý do ra tay với Nhị hoàng tử. Hơn nữa Đại Công chúa cũng tham gia bữa tiệc này, Khương Mạn càng bớt lo hơn.

Nhưng không ngờ một bữa tiệc nhỏ mà Khương Mạn cảm thấy không có vấn đề gì lại suýt nữa lấy đi mạng của Nhị Hoàng tử.

Nhị Hoàng tử đi rồi, Khương Mạn lại ngồi nhìn Tam Hoàng tử ngủ một lát, rồi đi dạo quanh quanh. Lúc trở về U Hoàng Uyển chuẩn bị nghỉ ngơi một lát thì thấy cung nữ bên cạnh Nhị Hoàng tử chạy vội đến, còn chưa kịp điều chỉnh lại nhịp thở, nói với Khương Mạn: "Nương nương, không hay rồi, Nhị Hoàng tử ngã từ hòn non bộ xuống."

Sau khi Khương Mạn nghe tin Nhị Hoàng tử gặp chuyện, không đợi những người khác phản ứng lại, nàng đã chạy như điên ra ngoài.

"Giác nhi, Giác nhi, con sao rồi?" Chạy đến nơi, Khương Mạn nhìn trên người Nhị Hoàng tử dính đầy máu, khuôn mặt có hơi dại ra, nàng không quan tâm gì cả đẩy Đại Công chúa ra, ôm lấy Nhị Hoàng tử, vội vàng xem xét thương thế trên người nhóc.

Nhị Hoàng tử vốn đang ngây ngốc được ôm vào lòng, lại nghe tiếng khóc thút thít của Khương Mạn, trong mắt dần dần có lại chút tinh thần. Dù có thông minh đến đâu thì nhóc vẫn là đứa trẻ chưa đầy ba tuổi, đột nhiên rơi từ trên cao xuống, bây giờ trên người lại dính đầy máu như vậy, nhóc thật sự sợ hãi, lúc này được Khương Mạn ôm vào lòng, nhóc không nhịn nổi mà khóc lớn.

Vĩnh An đế vội vàng dẫn người chạy đến thì nhìn thấy cảnh này, hắn thấy trên người Nhị Hoàng tử mặc dù dính nhiều máu, nhưng không giống như bị thương nặng, vì vậy cũng không quấy rầy hai mẹ con, mà trước tiên cho thái y lên kiểm tra cho Tam Công chúa.

Thái y kiểm tra cho Tam Công chúa xong, bẩm báo với Vĩnh An đế: "Đầu của Tam Công chúa bị thương nặng, xương tay phải gãy, nội tạng cũng bị thương nặng nhẹ khác nhau, nhưng cũng may không nguy hiểm đến tính mạng, nghỉ ngơi dưỡng thương mấy tháng chắc sẽ khỏi hẳn."

Thần sắc cứng nhắc của Vĩnh An đế có hơi hòa hoãn lại, hắn trực tiếp cho người dọn một phòng ở chỗ của Nhị Công chúa, sau đó để cung nhân đưa Tam Công chúa vào trong rồi kêu thái y tiếp tục vào kiểm tra kê đơn cho Tam Công chúa.

Ở đằng sau, Khương Mạn cũng kiểm tra toàn thân Nhị Hoàng tử mấy lượt, nhưng không phát hiện vết thương nào, nàng có chút sốt ruột kéo Nhị Hoàng tử, hỏi: "Giác nhi, Giác nhi, con nói cho nương biết, con có khó chịu chỗ nào không?"

Ngã xuống từ hòn non bộ cao như thế, sao Giác nhi có thể không tổn hại cọng lông ngọn tóc nào? Khương Mạn không tìm được vết thương trên người Nhị Hoàng tử, sợ là Nhị Hoàng tử lại phải chịu nội thương gì đó.

Sau khi Nhị Hoàng tử khóc hết sợ hãi trong lòng ra, nhóc cũng hồi thần lại, nằm trong lồng ngực Khương Mạn lắc lắc đầu, giọng nói vẫn mang tiếng nức nở: "Nương, con không sao cả, tam hoàng tỷ tiếp được con."

Nói xong Nhị Hoàng tử lại nhìn trái nhìn phải, không thấy Tam Công chúa đâu, chỉ thấy một vũng máu trên mặt đất, nhóc có hơi kích động ôm lấy Khương Mạn, nói: "Nương, tam hoàng tỷ đâu, tam hoàng tỷ bị thương nặng lắm, cả người tỷ ấy toàn là máu, hình như trên đầu vẫn đang chảy máu, nương, có phải tam hoàng tỷ..... có phải....."

Khương Mạn biết Nhị Hoàng tử không sao, cũng bĩnh tĩnh lại sau cơn sợ hãi vừa rồi, nàng nhẹ nhàng vuốt tóc Nhị Hoàng tử, an ủi nhóc một hồi, sau đó ôm lấy Nhị Hoàng tử, nhìn về phía Đại Công chúa đang đứng bên cạnh.

Lúc Đại Công chúa thấy Khương Mạn nhìn về phía mình, hơi mím môi nói với Nhị Hoàng tử: "Nhị hoàng để không cần lo lắng, tam hoàng muội không sao, thái y vừa tới xem qua, nói rằng chỉ cần dưỡng thương một thời gian là được."

Mây mù trong mắt Nhị hoàng tử nháy mắt đã biến mất, "Thật vậy sao?"

Đại Công chúa cười nói: "Đại hoàng tỷ đã bao giờ gạt đệ chưa?"

"Con có thể đi nhìn tam hoàng tỷ một cái không?" Nhị Hoàng tử hỏi Khương Mạn.

Khương Mạn xoa đầu Nhị Hoàng tử, nói: "Đương nhiên là được, nhưng bộ dạng bây giờ của con có lẽ sẽ dọa tam hoàng tỷ đấy, chúng ta về tắm rửa thay đồ đã, sau đó lại đến thăm tam hoàng tỷ của con, có được không?"

Đại Công chúa cũng khuyên: "Đúng vậy nhị hoàng đệ, đệ nhìn xem bây giờ người đệ toàn máu, nếu tam hoàng muội gặp đệ sẽ nghĩ đệ bị thương nặng lắm, lúc đó chắc chắn sẽ bị dọa sợ."

Nhị Hoàng tử cúi đầu nhìn vết máy trên người, gật đầu nói: "Được rồi, vậy con sẽ về thay xiêm y rồi lại tới thăm tam hoàng tỷ."

Vĩnh An đế vẫn luôn đứng một bên lúc này mới tiến lên, bế Nhị Hoàng tử từ trong lòng Khương Mạn, nói: "Trẫm đi về cùng hai người."

Khương Mạn nhìn Vĩnh An đế, gật gật đầu, nhẹ "vâng" một tiếng.

Trở lại U Hoàng Uyển, sau khi Nhị Hoàng tử được Liễm Thu và Vãn Đông đưa đi tắm rửa, rốt cuộc Khương Mạn cũng không nhịn được nữa, vùi đầu vào ngực Vĩnh An đế khóc nấc.

"Sợ lắm sao?" Vĩnh An đế ôm Khương Mạn vỗ về, ôn nhu nói: "Không sao cả, trẫm ở đây, đừng khóc."

Vĩnh An đế cũng không phải người biết dỗ dành người khác, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu kia.

Khương Mạn khóc một hồi lâu, tiếng khóc cũng dần nhỏ lại, nàng ngẩng đầu lên, kéo dài khoảng cách giữa hai người, lau nước mắt trên mặt đi, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp thất lễ rồi."

Vĩnh An đế thấy Khương Mạn đã bình tĩnh lại, lấy tay lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, nói: "Ái phi thương con làm trẫm cũng cảm động, Giác nhi không chỉ là con của nàng, nó cũng là đứa trẻ trẫm kỳ vọng rất nhiều, nếu chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thì thôi, nhưng nếu có người không có mắt dám đánh chủ ý lên người Giác nhi, trẫm tuyệt đối không tha."

------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.