Biểu cảm của Nhị Hoàng tử y hệt hồi nhóc gặp được cháu trai nhỏ của mình, đôi mày nhỏ nhắn nhíu nhíu, sao đệ đệ lại xấu vậy chứ?
Vậy mà hoàng tổ mẫu còn nói đệ đệ đẹp giống mình trước đó, trước kia chắc chắn mình không xấu đến thế!
Nhị Hoàng tử lo lắng sốt ruột hỏi Khương Mạn: "Nương, về sau đệ đệ lớn lên có đẹp hơn không?"
Khương Mạn nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Nhị Hoàng tử, trêu nhóc: "Cái này nương cũng không thể nói trước được, nếu lỡ như sau này đệ đệ vẫn vậy, Giác nhi có ghét bỏ đệ đệ không?"
Nhị Hoàng tử nghiêm túc suy nghĩ, lời nói có chút gian nan: "Nương yên tâm, đệ đệ trông như thế nào thì đều là đệ đệ của Giác nhi, Giác nhi sẽ không ghét bỏ, mà sẽ bảo vệ đệ ấy."
Ngữ khí vừa nghiêm túc lại pha chút thống khổ của Nhị Hoàng tử làm ba người Khương Mạn không khỏi bật cười.
Đầu tiên Nhị Hoàng tử có hơi mơ màng nhìn Khương Mạn, Vĩnh An đế và thái hậu cười liên tục, nhưng sau đó cũng cất tiếng cười theo.
Thái hậu cũng không ở lại Vân Hoa Cung lâu, bà thăm Khương Mạn và Tam Hoàng tử xong, dặn dò Khương Mạn nghỉ ngơi thật tốt rồi rời đi.
Thái hậu vừa đi, Tần thị cũng dẫn Nhị Hoàng tử ra ngoài.
Buổi sáng Khương Mạn chỉ ngủ chưa đến hai canh giờ, sức lực vẫn còn hơi yếu, bây giờ quả thật cần nghỉ ngơi thật tốt, sau khi Nhị Hoàng tử rời đi nàng xốc lại tinh thần, khuyên Vĩnh An đế: "Hoàng thượng, cả đêm qua người không được nghỉ ngơi tử tế, bây giờ ăn chút gì đó rồi ngủ một lát đi."
"Được." Vĩnh An đế gật đầu, kỳ thật hắn không thấy đói, nhưng vẫn đáp lại: "Ái phi nghỉ ngơi trước đi, trẫm đi thay quần áo, ăn chút gì đó rồi sẽ đi nghỉ."
Vĩnh An đế rời khỏi đây chưa được bao lâu thì Khương Mạn đã ngủ thiếp đi.
Thức ăn vẫn luôn được chuẩn bị từ trước, Vĩnh An đế sang điện phụ thay thường phục rồi tùy tiện ăn vài miếng, sau đó lại xoay người đi ra ngoài. Triệu Toàn Phúc nhìn theo, nhíu mày suy nghĩ, không phải Hoàng thượng vừa mới đồng ý với Khương Chiêu viện sẽ đi nghỉ ngơi sao? Sao bây giờ đã muốn ra ngoài rồi?
Tuy trong lòng vẫn ngờ vực, nhưng Triệu Toàn Phúc cũng không dám mở miệng hỏi Vĩnh An đế.
Chờ đến khi Vĩnh An đế bước vào gian phòng mà Khương Mạn đang ngủ, Triệu Toàn Phúc mới hiểu ra, Hoàng thượng thật sự muốn nghỉ ngơi, chỉ là không muốn nghỉ ở thiên điện thôi.
Vãn Đông thấy Vĩnh An đế quay lại thì ngẩn người, đến lúc Vĩnh An đế đánh mắt ra hiệu mới đi tới hầu hạ Vĩnh An đế nghỉ ngơi.
Cởi bỏ áo ngoài, Vĩnh An đế mặc áo trong màu vàng sáng nhẹ tay nhẹ chân nằm cạnh Khương Mạn. Vì sợ Tam Hoàng tử khóc quấy sẽ ảnh hưởng Khương Mạn nghỉ ngơi, lúc Khương Mạn ngủ vú nuôi đã bế Tam Hoàng tử sang điện khác.
Màn che buông xuống, hai người yên lặng nằm cạnh nhau.
Vĩnh An đế nhìn khuôn mặt bình thản của Khương mạn, vươn tay vuốt nhẹ hai má nàng, nhỏ giọng nói: "Ái phi vất vả rồi."
Lúc Khương Mạn tỉnh dậy thì phát hiện mình đang được ôm vào lòng, đầu tiên nàng cọ khẽ theo thói quen, sau đó mới mơ hồ ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy được khuôn mặt anh tuấn của Vĩnh An đế.
Vĩnh An đế ngủ khá sâu, mày kiếm giãn ra, đôi mắt đào hoa nhắm chặt, lông mi dài trên mí mắt, khóe mắt có vài nếp nhăn nhỏ, nhưng những nếp nhăn này không ảnh hưởng đến nét đẹp tuấn mĩ của Vĩnh An đế, ngược lại còn khiến hắn thêm vài phần mị lực.
Cũng không biết có phải ánh mắt của Khương mạn quá nóng bỏng hay không, rõ ràng nàng vẫn ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích, nhưng lông mi của Vĩnh An đế lại hơi rung rung rồi mở mắt, trong mắt hắn thanh sạch sáng ngời, chẳng giống một người vừa mới tỉnh dậy.
Khương Mạn có chút chột dạ nhìn Vĩnh An đế, cười cười: "Hoàng thượng, người tỉnh rồi?"
"Ừm." Vĩnh An đế lên tiếng, xốc chăn lên hỏi: "Giờ nào rồi?"
Liễm Thu tiến lên cung kính đáp: "Hồi Hoàng thượng, mới qua trưa ạ."
Khương Mạn nghe xong, ôn nhu nói: "Hoàng thượng dậy dùng bữa trưa trước đi rồi lại nghỉ ngơi."
Vĩnh An đế quả thật hơi đói bụng, hắn không dùng bữa sáng, ban nãy không thấy đói nên chỉ tùy tiện ăn vài miếng, lúc này tỉnh dậy mới thấy bụng trống rỗng.
Bữa trưa đã được chuẩn bị xong, Liễm Thu thấy Vĩnh An đế không có ý muốn ra ngoài liền sai người mang đồ ăn tiến vào.
Khương Mạn nhìn thịt cá trước mặt Vĩnh An đế, lại cúi đầu nhìn bát cháo bồi bổ của mình, nét mặt vô cùng thê lương.
Vĩnh An đế thấy ánh mắt oán niệm của Khương Mạn, động tác hơi khựng lại một chút, vừa buồn cười lại hơi đau lòng, vì không để Khương Mạn nhìn rồi lại thèm nữa nên tốc độ dùng bữa của hắn cũng nhanh hơn, ăn nhanh mấy miếng rồi cho người mang đồ ăn xuống.
Nhìn tầm mắt của Khương Mạn cứ bám theo những cung nhân bê đồ ăn, Vĩnh An đế thầm nghĩ lần sau không thể dùng bữa trước mặt Khương Mạn nữa, lại ôn nhu nói: "Ái phi cố nhịn chút nhé, chờ sau khi hết tháng ở cữ, nàng muốn ăn gì trẫm cũng chiều, kể cả ra ngoài cung ăn cũng được."
Khương Mạn thu hồi ánh mắt lưu luyến, húp một ngụm cháo lớn, nói: "Đến lúc đó thần thiếp phải ăn vịt bát bảo, chân giò om sấu, thịt khi nguyên miếng..."
Khương Mạn nói một hơi rất nhiều đồ ăn làm Vĩnh An đế nhất thời không nhịn được cười.
Khương Mạn ăn cháo xong, Vĩnh An đế lại trò chuyện với nàng một lát, sau đó mới bắt đầu xử lý chính sự.
Nhưng hắn cũng không về Càn Ninh Cung mà kêu Triệu Toàn Phúc mang toàn bộ tấu chương đến Vân Hoa Cung.
Buổi tối Vĩnh An đế không dùng bữa với Khương Mạn, tuy rằng những năm gần đây Vĩnh An đế cũng chú trọng dưỡng sinh, buổi tối chỉ ăn đồ ăn thanh đạm, nhưng hắn vẫn sợ Khương Mạn chỉ có thể ăn cháo nhìn vẫn sẽ thèm.
Dùng bữa xong, Vĩnh An đế lại dành thời gian chơi với Nhị Hoàng tử một lát, sau đó qua thăm Tam Hoàng tử rồi mới đi về phía điện Khương Mạn đang nghỉ ngơi.
Triệu Toàn Phúc đi theo phía sau Vĩnh An đế muốn nói lại thôi, nhưng Vĩnh An đế có vẻ cũng không nhận ra sự sốt ruột của Triệu Toàn Phúc.
Khương Mạn thấy Vĩnh An đế đi vào thì ngồi dậy, nói: "Hoàng thượng vẫn chưa nghỉ sao?"
Vĩnh An đế nói: "Trẫm đến nhìn ái phi nghỉ ngơi."
Vĩnh An đế căn bản không hề định ngủ lại nơi này cùng Khương Mạn, tuy hắn cũng không mấy để ý quy củ, nhưng nếu chuyện hắn ở lại đây bị các đại thần biết, chắc chắn sẽ có người càm ràm trên triều, hơn nữa hắn cũng sợ nếu hắn ở lại đây sẽ ảnh hưởng đến Khương Mạn nghỉ ngơi.
Vĩnh An đế nói đến nhìn Khương Mạn thì thật sự là chỉ nhìn thôi, sau đó liền dẫn Triệu Toàn Phúc trở về Càn Ninh Cung.
Những người đang nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Vân Hoa Cung biết rằng Vĩnh An đế không ngủ lại đây thì còn hơi thất vọng.
Nếu là trước đó thì các nàng chỉ biết vui mừng, cảm thấy nếu Vĩnh An đế không ngủ lại Vân Hoa Cung thì các nàng còn có cơ hội, nhưng gần một năm này đã khiến bọn họ hiểu ra rằng cho dù Vĩnh An đế không qua đêm ở Vân Hoa Cung thì các nàng cũng không có cơ hội.
Cứ như vậy, ngược lại các nàng còn mong Vĩnh An đế không quan tâm quy củ mà ngủ lại Vân Hoa Cung, như vậy ngôn quan còn có lý do tố tội Khương Chiêu viện trên triều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]