Chương trước
Chương sau
Ai mà ngờ được xoay người một cái Ôn Vũ Vi đã được Hoàng thượng tứ hôn, hơn nữa đối tượng còn là Tuyên Bình Hầu, người trong mộng của rất nhiều thiếu nữ chưa chồng trong kinh thành này chứ?

Vốn nàng cảm thấy cháu của Khang Lạc Bá cũng không sao, nhưng so với Ôn Vũ Vi được gả cho Tuyên Bình Hầu thì phủ Khang Lạc Bá đương nhiên không đủ tầm. Hơn nữa nàng đến phủ Khang Lạc Bá, bên trên không chỉ bị một bà mẹ chồng chèn ép, mà còn có thêm một bà lão suốt ngày thích lải nhải đạo lý, còn Ôn Vũ Vi gả đến phủ Tuyên Bình Hầu thì ngay cả mẹ chồng quản thúc nàng ta cũng không có.

Quan trọng hơn là cháu của Khang Lạc Bá bây giờ còn chưa được phong thế tử, mà hiện tại Tuyên Bình Hầu đã là hầu gia, nếu Ôn Vũ Vi gả cho Tuyên Bình Hầu, còn nàng gả cho cháu của Khang Lạc Bá, vậy về sau những lần tham gia cung yến nàng mà gặp Ôn Vũ Vi sẽ phải hành lễ, sao nàng có thể chấp nhận chuyện này chứ?

Rốt cuộc là tại sao Hoàng thương lại tứ hôn cho Ôn Vũ Vi và Tuyên Bình Hầu chứ?

Võ An Hầu cũng có thắc mắc như Ôn Vũ Hà, tuy những lời lão phu nhân nói như kim châm vào tim ông, nhưng vì muốn làm rõ chuyện này, ông cũng chỉ có thể nhịn đau hỏi tiếp: "Nương, vậy người có biết vì sao Hoàng thượng lại tứ hôn cho Vũ Vi và Tuyên Bình Hầu không?"

Nếu nói lão phu nhân chẳng liên quan gì đến chuyện tứ hôn lần này, có thế nào Võ An Hầu cũng không tin.

"Sao ta biết được." Võ An Hầu lão phu nhân nhìn đứa con ruột trước mặt, thản nhiên nói: "Vốn ta đang nói chuyện cùng thái hậu nương nương, trùng hợp Hoàng thượng lại đến Từ Ninh Cung thỉnh an, thái hậu nương nương thuận tiện nhắc tới Vũ Vi nhà chúng ta, Hoàng thượng nghe thấy Vũ Vi được cả thái hậu nương nương và Chiêu viện nương nương khen hết lời liền nói tứ hôn cho Vũ Vi và Tuyên Bình Hầu."

"Chỉ vậy thôi sao?" Võ An Hầu có hơi không tin.

"Nếu không thì còn thế nào nữa?" Võ An Hầu lão phu nhân thản nhiên hỏi lại một câu, sau đó nói: "Cho dù lý do Hoàng thượng tứ hôn cho Vũ Vi và Tuyên Bình Hầu là gì, bây giờ thánh chỉ đã ban, các ngươi vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị của hồi môn cho Vũ Vi thật tốt đi, bằng không đến lúc thành thân, nếu bởi vì thái độ của các ngươi quá qua loa có lệ, làm Hoàng thượng nghĩ các ngươi không vừa ý với hôn sự này, vậy tương lai của phủ Võ An Hầu thế nào cũng khó nói đấy."

Nói xong, lão phu nhân cũng không quản Võ An Hầu và Đổng thị phản ứng thế nào, quay đầu nói với Ôn Vũ Vi: "Vũ Vi, lại đây, tổ mẫu mệt rồi, con đỡ tổ mẫu quay về Thấm Tuyết viện nghỉ ngơi đi."

"Vâng, tổ mẫu." Ôn Vũ Vi tiến lại gần, đỡ lão phu nhân rời đi, để lại Võ An Hầu và những người khác hoang mang nhìn nhau.

Võ An Hầu đứng một lát, hung hăng trừng mắt nhìn Đổng thị, sau đó phất tay áo rời đi.

Đổng thị sắc mặt khó coi trong chốt lát, cũng xoay người rời đi, Ôn Vũ Hà thấy Võ An Hầu và Đổng thị đi rồi cũng vội vàng rời đi theo.

Những người còn lại đứng trong sảnh nhìn nhau, cũng tự rời đi.

Ôn Vũ Hà đuổi theo Đổng thị, hét lớn: "Nương, người mau nghĩ cách đi, nhất định không thể để con tiện nhân Ôn Vũ Vi kia gả cho Tuyên Bình Hầu được.........."

"Được rồi, ồn ào cái gì?" Đổng thị mất kiên nhẫn, nói: "Con nghĩ ta muốn để con tiện tì kia gả cho Tuyên Bình Hầu sao? Nhưng đây là Hoàng thượng ban hôn, ta muốn thì có ích gì?"

Ôn Vũ Hà bĩu môi, nói: "Hoàng thượng ban hôn thì có sao chứ? Nương lợi hại như vậy, chắc chắn người sẽ có cách. Con nha đầu quê mùa lớn lên nơi thôn dã như Ôn Vũ Vi dựa vào đâu mà được gả cho Tuyên Bình Hầu chứ, cho dù có gả thì cũng nên là con gả qua đó mới đúng."

Ôn Vũ Hà nói tới đây, nàng đột nhiên cảm thấy quả thật nên như vậy, gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, nương, con phải gả cho Tuyên Bình Hầu, để con tiện nhân Ôn Vũ Vi kia gả qua phủ Khang Lạc Bá đi, vốn người phải gả đến phủ Khang Lạc Bá cũng là nàng ta mà."

Võ An Hầu đau đầu nhìn Ôn Vũ Hà, quát: "Câm miệng, con cho rằng thánh chỉ của Hoàng thượng là cái gì mà muốn đổi là đổi được hả?"

Ôn Vũ Hà cắn môi nói: "Con mặc kệ, nương mau nghĩ biện pháp đi, con không muốn để con tiện nhân Ôn Vũ Vi kia dẫm nát dưới chân đâu."

"Ta thì có biện pháp gì chứ?" Đổng thị nói: "Con nghĩ ta không muốn cho Ôn Vũ Vi qua phủ Tuyên Bình Hầu thì có thể làm được gì đây?"

Chỉ với chuyện bà đã hạ độc bà lão kia, con tiện tì Ôn Vũ Vi này một khi đắc thế chắc chắn sẽ không buông tha cho bà, càng không nhắc tới nhiều lần bà ta động tay gây chuyện với Ôn Vũ Vi. Bà không ngu đến mức một mực tin tưởng bà lão kia và Ôn Vũ Vi sẽ mãi mãi không biết chuyện hạ độc, trước đó thái y tới phủ đã có thể trị khỏi cho bà lão kia thì chắc chắn cũng đã phát hiện đấy không phải là bị bệnh, mà là trúng độc.

Nếu hai người họ biết chuyện trúng độc thì dù chẳng có bằng chứng gì bọn họ cũng sẽ nghi ngờ bà đầu tiên, hiện giờ sở dĩ bọn họ không làm gì bà là bởi vì phủ Võ An Hầu này đang trong tay bà, bọn họ không thể làm gì được. Nhưng nếu Ôn Vũ Vi gả cho Tuyên Bình Hầu, có phủ Tuyên Bình Hầu làm chỗ dựa, nhất định bà sẽ rơi vào thế bất lợi.

Bà là người không muốn Ôn Vũ Vi gả cho Tuyên Bình Hầu hơn bất cứ ai, nhưng Hoàng thượng đã ban hôn, bà còn có thể làm gì chứ?

Ôn Vũ Hà nghe xong lời Đổng thị nói, trong đầu không ngừng xoay chuyển, sao lại không có cách chứ? Nhất định sẽ có biện pháp.

Đột nhiên, một suy nghĩ ác độc lóe qua đầu Ôn Vũ Hà, nàng cắn chặt răng, nói với Đổng thị: "Nương, nếu Ôn Vũ Vi thất thân thì sao? Nếu Ôn Vũ Vi thất thân, làm sao Hoàng thượng có thể để nàng ta gả vào phủ Tuyên Bình Hầu được nữa chứ?"

Đổng thị nghe vậy hơi run lên, chớp chớp mắt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, bà lắc lắc đầu, nói: "Không được, con đừng nghĩ xằng nghĩ bậy."

Nếu vừa rồi lúc tiếp chỉ Ôn Vũ Hà biết khống chế bản thân thì việc này có lẽ còn có thể nhúng tay một ít, nhưng vừa mới tiếp chỉ xong hành động của Ôn Vũ Hà đã làm công công đến truyền chỉ bất mãn, lúc công công kia sắp đi còn cố ý nói nếu hôn sự xảy ra bất kỳ sự cố nào thì chắc chắn là do phủ Võ An Hầu bất mãn với hôn sự Hoàng thượng ban. Hiện giờ phủ Võ An Hầu đã lung lay sắp đổ, nếu còn lưu lại ấn tượng xấu này trong lòng Hoàng thượng, vậy cái hầu phủ này còn biết trông cậy vào đâu chứ.

Ôn Vũ Hà căn bản chẳng để tâm chút nào đến sự lo lắng của Đổng thị, nàng vừa nghe Đổng thị nói, liền kích động: "Nương, sao bây giờ người lại nhát gan thế chứ? Chẳng lẽ người còn sợ con Ôn Vũ Vi đó sao? Người muốn trơ mắt nhìn Ôn Vũ Vi đó dẫm lên đầu lên cổ, diễu võ giương oai với con sao? Con mặc kệ, nếu nương không làm con sẽ tự mình nghĩ cách, con không tin nếu Ôn Vũ Vi thất thân rồi còn có thể mặt dày gả vào phủ Tuyên Bình Hầu."

Đến lúc đó nói không chừng nàng còn có thể có cơ hội thay thế Ôn Vũ Vi gả cho Tuyên Bình Hầu.

Đổng thị nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Vũ Hà, lạnh lùng nói: "Việc này không đơn giản như thế đâu, nếu con dám dây vào chuyện này thì xem ta dạy dỗ con kiểu gì."

Ôn Vũ Hà bị ngữ khí của Đổng thị dọa sợ, nàng rụt cổ lại, gọi Đổng thị một tiếng: "Nương?"

Ngữ khí của Đổng thị tốt hơn một chút, bà phất phất tay, nói: "Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, quay về phòng chuẩn bị đồ cưới của con đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.