Thái hậu nói không sai, lần gần nhất Võ An Hầu lão phu nhân tiến cung đã là gần hai mươi năm trước, lúc đó Vĩnh An đế còn chưa đăng cơ, tiên hoàng vẫn đang tại vị, thái hậu khi đó là mẹ đẻ Khuất thị của tiên hoàng, còn thái hậu bây giờ lúc đó vẫn đang là hoàng hậu.
Kỳ thật vào thời điểm đó phủ Võ An Hầu đã bắt đầu suy tàn, lúc tham gia cung yến cũng chỉ được xếp ngồi sau, bà cũng không ngờ vậy mà lúc đó thái hậu đã chú ý đến bà, hơn nữa còn nhớ tới tận bây giờ.
Võ An Hầu lão phu nhân cảm thán: "Trí nhớ của thái hậu nương nương thật tốt, đã qua nhiều năm kể từ lần cuối thần phụ tham gia cung yến, sau khi Lưu thị bệnh chết, thần phụ liền đưa theo cháu gái trở về quê."
Thái hậu cười nói: "Nói đến cháu gái của lão phu nhân, trước đó ai gia có nghe nói là một đứa nhỏ rất thông minh lanh lợi, lại rất hiếu thuận, vì vậy mới triệu nàng vào cung gặp thử. Gặp rồi mới biết quả nhiên không khác gì lời đồn, biết tiến biết lùi, khéo léo hiểu chuyện, lão phu nhân thật sự rất có phúc đấy."
Võ An Hầu lão phu nhân nghe vậy nhất thời hưng phấn hẳn lên, nói: "Thái hậu nương nương quá khen, nha đầu kia lớn lên bên thần phụ từ nhỏ, thần phụ thương nó còn nhỏ đã mất mẫu thân nên cũng không quản giáo nghiêm ngặt, kết quả lại nuôi thành tính cách ngang bướng như bây giờ. Thần phụ vốn định đưa nó về kinh rồi tìm cho nó một ma ma dạy lễ nghi, thuận tiện tìm một mối tốt cho nó, ai ngờ thân thể này của thần phụ không biết lựa thời, về kinh không lâu đã đổ bệnh, triền miên trên giường dưỡng bệnh cũng hơn nửa năm, làm hôn sự của con bé cũng bị trì hoãn theo."
Thái hậu nói: "Một một ngọn cỏ đều đọng một hạt sương sớm, là của nàng thì chính là của nàng, trước đó chưa định hôn sự, có lẽ là do duyên chưa tới."
"Thái hậu nương nương nói phải." Võ An Hầu lão phu nhân lên tiếng, còn định nói gì đó thì bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng thông báo của cung nhân: "Thái hậu nương nương, Hoàng thượng tới thỉnh an người."
Thái hậu vội bảo: "Hoàng thượng tới sao, mau mời vào đi."
Vĩnh An đến bước vào rất nhanh, thái hậu nhìn Vĩnh An đế, cười nói: "Sau Hoàng thượng lại tới đây vào lúc này?"
Vĩnh An đế ngồi xuống chiếc ghế bên tay trái của thái hậu nương nương, nói: "Vừa hay trẫm đã xử xong công vụ, nhớ ra dạo này chưa đến thỉnh an mẫu hậu nên liền qua đây." Nói xong, Vĩnh An đế nhìn về phía Võ An Hầu lão phu nhân, hỏi: "Mẫu hậu đang có khách sao?"
Thái hậu cười nói: "Đây là Võ An Hầu lão phu nhân, không phải hai ngày trước ai gia nghe Khương Chiêu viện khen trưởng nữ của Võ An Hầu sao? Ai gia liền triệu Ôn tiểu thư vào cung gặp mặt, Ôn tiểu thư quả thực rất xứng với lời khen của Khương Chiêu viện, lại biết Ôn tiểu thư là do một tay Võ An Hầu lão phu nhân nuôi nấng, ai gia cũng lâu rồi chưa gặp mặt lão phu nhân nên hôm nay mời lão phu nhân vào nói chuyện luôn."
"Có thể được mẫu hậu và Khương Chiêu viện khen ngợi, chứng tỏ trưởng tôn nữ của lão phu nhân chắc chắn rất xuất sắc." Vĩnh An đế vuốt vuốt cằm, nói: "Không biết trưởng tôn nữ của lão phu nhân đã có hôn phối chưa?"
Võ An Hầu lão phu nhân cung kính đáp: "Hồi bẩm Hoàng thượng, vẫn chưa."
"Nếu vậy thì thật ra trẫm đang muốn thay lệnh tôn nữ làm mai, Tuyên Bình Hầu tuổi trẻ thành danh, trước đây bởi vì lo trấn thủ biên quan nên cũng chưa có hôn phối, trẫm có tâm tứ hôn cho hai người, không biết lão phu nhân có bằng lòng không?" Vĩnh An đế hỏi.
Cái gì? Võ An Hầu lão phu nhân sững sờ, bà cảm thấy chắc là mình bị ảo giác rồi, Hoàng thượng vừa nói gì cơ? Tứ hôn cho cháu gái bà và Tuyên Bình Hầu?
"Sao thế? Lão phu nhân không đồng ý?" Vĩnh An đế thấy Võ An Hầu lão phu nhân bất động nửa ngày, nhíu nhíu mày, hắn đã nói như vậy mà Võ An Hầu lão phu nhân còn do dự, có phải thấy hắn dễ nói chuyện quá không? Nếu không phải nể mặt Khương Chiêu viện, hắn cần gì phải phiền toái như vậy, trực tiếp hạ một thánh chỉ, chẳng lẽ phủ Võ An Hầu còn dám kháng chỉ à?
Võ An Hầu lão phu nhân giật mình, lập tức quỳ xuống đất tạ ơn: "Thần phụ thay cháu gái tạ ơn Hoàng thượng, có thể gả cho Tuyên Bình Hầu là chuyện mà thần phụ và cháu gái không dám nghĩ tới, vừa rồi nghe Hoàng thượng nói, thần phụ còn tưởng mình bị ảo giác, tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn thái hậu nương nương."
Vĩnh An đế cũng coi như vừa lòng với câu trả lời này của Võ An Hầu lão phu nhân, hắn gật đầu, nói: "Lão phu nhân trở về chờ tiếp chỉ đi."
Trên đường rời khỏi Từ Ninh Cung, Võ An Hầu có cả, giác như mình đang bay, đến khi yên vị trên xe ngựa, Võ An Hầu lão phu nhân vươn tay ra, nói với đại nha hoàn bên cạnh: "Ngươi véo ta một cái đi!"
"Dạ?" Đại nha hoàn nghi hoặc nhìn lão phu nhân, cũng không dám động thủ. Lúc tới Từ Ninh Cung, ngay cả đại nha hoàn cũng không được đi theo diện kiến thái hậu mà phải đứng bên ngoài chờ, nàng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lão phu nhân nhà nàng sau khi được đại cung nữ của Từ Ninh Cung tiễn ra khỏi cửa thì sắc mặt rất lạ, bây giờ còn bảo nàng véo một cái, đại nha hoàn có chút lo lắng có phải lão phu nhân bị cái gì kích thích phát điên rồi không?
Nhưng đại nha hoàn cũng chỉ dám suy đoán lung tung trong lòng, cũng không hỏi thành câu những lời như có phải bị điên không?
"Dạ cái gì mà dạ?" Võ An Hầu lão phu nhân thúc giục đại nha hoàn: "Nhanh lên, mau véo ta đi, véo mạnh vào, đừng có véo kiểu gãi ngứa."
Trong lòng Võ An Hầu lão phu nhân có chút ghét bỏ, nghĩ sao nha đầu này lại vụng về như vậy, bà nói đi nói lại là véo đi mà cứ ú ớ mãi, nếu không phải còn ngại thân phận thì bà đã tự mình ra tay rồi.
Đại nha hoàn vươn tay, do dự không dám động vào cánh tay lão phu nhân, Võ An Hầu lão phu nhân lại trừng mắt nhìn đại nha hoàn: "Véo đi, bảo ngươi véo thì ngươi cứ véo đi, do do dự dự cái gì?"
Đại nha hoàn véo nhẹ vào tay lão phu nhân dưới cái nhìn chằm chằm của bà, lão phu nhân không thấy đau, không khỏi nghĩ có phải bà đang mơ không, bằng không sao lại chẳng có chút cảm giác gì thế này.
Mới nghĩ đến đó, đại nha hoàn thấy bà không phản ứng gì nên nhắm mắt lại hung hăng véo mạnh vào cánh tay lão phu nhân.
Võ An Hầu lão phu nhân bất ngờ "a" một tiếng.
Đại nha hoàn bị tiếng kêu này dọa cho mở bừng mắt, bỏ tay ra rồi vội quỳ lên sàn xe ngựa, "Lão phu nhân thứ tội, mới rồi nô tỳ không khống chế được sức lực, nô tỳ đáng chết."
Võ An Hầu lão phu nhân xoa xoa cánh tay vẫn hơn đau nhức, rốt cuộc cũng xác định được tất thảy chuyện vừa xảy ra không phải là mơ, cũng không phải là bà bị ảo tưởng, vừa rồi Hoàng thượng thật sự tới Từ Ninh Cung, còn tứ hôn cho cháu gái bà và Tuyên Bình Hầu.
Võ An Hầu lão phu nhân nhìn đại nha hoàn đang quỳ lạy liên tục dưới chân mình, tự tay đỡ nàng dậy, cười nói: "Đứng lên đi, ngươi làm tốt lắm, vòng tay này coi như là phần thưởng cho ngươi."
Nói xong, Võ An Hầu lão phu nhân tháo chiếc vòng vàng họa tiết cánh dơi trên tay ra đưa cho đại nha hoàn.
Đại nha hoàn nhìn chiếc vòng vàng trong tay mà không thể tin nổi, nàng làm lão phu nhân đau, bà không những không phạt nàng mà còn thưởng cho nàng chiếc vòng tay bà thích nhất.
Hình như bệnh của lão phu nhân còn nặng hơn nàng tưởng rất nhiều, bây giờ phải làm sao đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]