Chương trước
Chương sau
Khương Mạn cười nói: "Tỷ yên tâm đi, ta không ngốc vậy đâu, là Hoàng thượng tự đề cập với ta đấy."

"Vậy là tốt rồi." Khương Phù đương nhiên biết Khương Mạn không phải kẻ ngốc, nhưng nàng chỉ sợ Khương Mạn bởi vì nghĩ cho Nghiêm Nặc mà nhất thời mất chừng mực thôi.

Nói xong chuyện thư đồng, Khương Mạn lại kể chuyện của Ôn Vũ Vi cho Khương Phù nghe: "Ta cảm thấy cô nương này trừ chuyện gia đình hơi đáng lo ra thì cũng không tồi, tỷ tỷ ở ngoài cung cũng tiện hơn, nếu có thời gian thì đi gặp nàng ấy một lần thử xem."

Khương Phù gật đầu, "Nghe muội nói vậy thì cô nương này quả thật rất tốt, để bao giờ có cơ hội ta sẽ tìm gặp nàng ấy một lần."

Khương Phù và Nghiêm Nặc ở Vân Hoa Cung cả buổi sáng, tới trưa dùng xong bữa Khương Mạn mới để hai người họ rời đi.

Khương Phù nắm tay Nghiêm Nặc rời đi, nhưng trước khi đi lại nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Nhị Hoàng tử nhìn Nghiêm Nặc, do dự một chút, thử nói: "Điện thoại?"

Khương Phù nói xong liền nhìn chằm chằm Nhị Hoàng tử, phát hiện thần sắc của đứa trẻ chẳng thay đổi chút nào, Khương Mạn lại mờ mịt, "Tỷ tỷ, tỷ nói cái gì đấy?"

Xem ra là nàng suy nghĩ nhiều, Nhị Hoàng tử thật sự là một thần đồng nhí, chứ không phải ai giả dạng, Khương Phù thu hồi tầm mắt, cười nói: "Không có gì, ta nói là gà nướng, kinh thành có tửu lâu mới mở, món gà nướng ở đó làm ngon lắm, dậy hương ngọt mềm, béo mà không ngấy, lần sau đến ta sẽ mang một ít cho muội thử."

Khương Mạn không nghĩ nhiều, cười đáp: "Được."

Sau khi Khương Mạn gặp Khương Phù, Vĩnh An đế cũng bận xong, vì vậy nàng vừa hay nhắc với Vĩnh An đế chuyện nàng muốn gặp mặt Khương Lãng để hỏi ý tứ của hắn.

Vĩnh An đế không nói gì thêm, trực tiếp cho người tuyên Khương Lãng ngày mai vào cung gặp mặt.

Ngày hôm sau, Khương Lãng vừa tiến cung đã có người dẫn hắn đến một cái đình nhỏ trong Ngự Hoa Viên, lúc hắn đến, Khương Mạn và Vĩnh An đế còn đang đánh cờ với nhau.

Thời gian dài như vậy, kỳ nghệ của Khương Mạn tốt lên trông thấy, bây giờ Vĩnh An đế muốn thắng đã không còn dễ dàng như trước.

Vĩnh An đế nhìn thấy Khương Lãng đến, gọi người tiếp đãi hắn rồi tiếp tục chơi cờ với Khương Mạn. Đợi đến khi kết thúc ván cờ, Triệu Toàn Phúc nhanh tay lẹ mắt thu dọn bàn cờ xong xuôi, sau đó dâng điểm tâm và nước trà lên.

Khương Lãng ngồi xuống theo lời của Vĩnh An đế, Vĩnh An đế đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay triệu ngươi tiến cung không vì cái gì khác, chỉ vì Khương Chiêu viện muốn tâm sự với ngươi, hai huynh muội các ngươi không cần quản trẫm, cứ nói chuyện tự nhiên."

Vĩnh An đế nói xong nâng chung trà lên không hé thêm lời nào nữa, một bộ trẫm chỉ là người ngoài cuộc.

Khương Lãng lại nhìn Khương Mạn, Khương Mạn cười nói: "Đại ca."

Khương Lãng có hơi run sợ trong lòng, mắt nhìn Khương Mạn đang mang thai, ân cần thăm hỏi: "Nương nương gần đây thế nào?"

Lần trước lúc ở Ngự Thư Phòng nhìn thấy Khương Mạn hắn nhất thời quá mức kích động, quên mất Khương Mạn đã không còn là tiểu muội hay bị người khác bắt nạt ở Khương gia nữa, mà là Khương Chiêu viện được sủng ái. Hơn nữa lần này còn nói chuyện trước mặt Vĩnh An đế, nên hắn thành thành thật thật gọi Khương Mạn là nương nương đúng theo quy củ.

Khương Mạn cũng không nói mấy lời như: đại ca không cần gọi ta là nương nương, cứ gọi tên ta hoặc gọi là tiểu muội cũng được.

Bây giờ đang ở trước mặt Vĩnh An đế, cho dù nàng có nói thì Khương Lãng cũng sẽ không dám làm theo. Hơn nữa cho dù Khương Lãng gọi nàng là gì thì cũng không ảnh hưởng đến sự thật là Khương Lãng là đại ca của nàng.

"Ta khỏe lắm." Khương Mạn cười nói: "Đại ca đã về kinh được một thời gian rồi, đã quen với cuộc sống ở đây chưa?"

Khương Lãng cười đáp: "Phiền nương nương quan tâm rồi, thần tất cả đều ổn, việc trong phủ cũng đã thu thập thỏa đáng rồi."

"Vậy là tốt rồi." Khương Mạn gật gật đầu, dù sau hai huynh muội đã nhiều năm không gặp, lần trước gặp mặt cũng chỉ vội vàng nói vài câu, cho dùng trong lòng vẫn muốn hỏi thăm thêm nhiều nữa, nhưng dù sao thời gian cũng có hạn, ân cần hỏi han nhau vài câu rồi Khương Mạn trực tiếp vào vấn đề chính luôn.

"Lần trước ta nói chuyện với đại ca, đại ca nói là tùy ta làm chủ, nhưng dù sao đây cũng là chuyện cả đời, ta cảm thấy tốt cũng chẳng có tác dụng gì, quan trọng là phải hợp ý đại ca mới được. Lần trước ta đã cho người gửi bức họa của Ôn Vũ Vi tới cho đại ca xem, đại ca thấy thế nào?"

Khương Lãng cúi đầu nói: "Nương nương cảm thấy tốt thì khẳng định là không chê được."

Khương Mạn thấy câu trả lời của Khương Lãng vẫn như vậy, bất đắc dĩ nói: "Ta thấy có nhiều người tốt, chẳng lẽ đại ca đều cưới hết à?"

Khương Lãng không đáp lời, Khương Mạn lại nói tiếp: "Nếu đại ca không vừa ý tiểu thư Ôn gia thì bây giờ ta còn có thể giúp ca tìm một mối khác, miễn chuyện ép buộc hai người tới với nhau rồi kết duyên lại biến thành kết oán."

"Không phải ta không vừa ý tiểu thư Ôn gia." Lần này ngữ khí của Khương Lãng nóng nảy hơn hai phần, nhận lại ánh mắt hoài nghi của Khương Mạn.

Khương Mạn nhìn chằm chằm đánh giá Khương Lãng vài lần, hỏi: "Vậy ý của đại ca là rất thích tiểu thư Ôn gia à? Trước kia đại ca từng gặp nàng ấy rồi sao?"

Khương Lãng trầm mặc một lát, không trả lời câu hỏi đầu tiên của Khương Mạn, chỉ nói: "Có gặp qua một lần."

Gặp qua một lần? Chỉ là gặp qua một lần thôi sao? Khương Mạn có chút tò mò, hỏi: "Chẳng lẽ đại ca nhất kiến chung tình với tiểu thư Ôn gia?"

Biểu cảm của Khương Lãng không chút thay đổi, nói: "Không thể nào."

Chỉ là đôi tai phiếm hồng đã bán đứng hắn.

Khương Mạn có hơi buồn cười nhìn đôi tai hồng hồng của hắn, trêu đùa: "Nếu đại ca không phải nhất kiến chung tình với tiểu thư Ôn gia, vậy ta nghĩ đi nghĩ lại thì có lẽ trưởng nữ của nhà Hà đại nhân tốt hơn đấy. Đại tiểu thư Hà gia thông minh hiền thục, nghe nói còn nhỏ đã vào bếp giúp đỡ phu nhân, vừa hay bây giờ trong phủ của đại ca còn chưa có người quản lý việc nhà, ta cảm thấy so với đại tiểu thư Ôn gia, trưởng nữ Hà gia còn thích hợp với đại ca hơn đấy."

Nói xong, Khương Mạn còn truy hỏi: "Đại ca cảm thấy thế nào? Nếu đại ca vẫn như vừa nãy không có ý kiến gì, vậy để ta nhờ Hoàng thượng hạ chỉ luôn, tứ hôn cho đại ca và trưởng nữ Hà gia nhé?"

Khương Lãng nghe vậy phản ứng đầu tiên là nhìn Vĩnh An đế, nhưng Vĩnh An đế vẫn cầm chung trà thong dong thưởng thích, rõ ràng không định tham dự vào cuộc chuyện trò của huynh muội bọn họ, Khương Mạn nói thế nào chính là thế đó.

Khương Lãng thấy vậy, sợ Vĩnh An đế thật sự trực tiếp tứ hôn cho hắn và trưởng nữ Hà gia, vội hỏi: "Nương nương cũng biết phủ ta sống giản dị, chuyện bếp núc đã có ma ma và quản gia lo liệu, mặc dù đại tiểu thư tốt, nhưng thần cũng không nhất định vì vậy mà phải cưới nàng."

Khương Mạn thấy Khương Lãng vẫn không chịu tỏ rõ thái độ, liền tiếp tục trêu hắn: "Ta cũng không nói vì đại tiểu thư Hà gia giỏi chuyện bếp núc nên mới phù hợp với đại ca, đại ca cưới tiểu thư Hà gia cũng có thể chỉ vì nàng ấy bên ngoài xinh đẹp bên trong thông minh, nhân phẩm tướng mạo đều không chê vào đâu được, không phải trước đó đại ca đã giao chuyện này cho ta rồi sao? Ta thấy cô nương này rất tốt."

Nói xong cũng không quan tâm ánh mắt của Khương Lãng, Khương Mạn trực tiếp nói với Vĩnh An đế: "Hoàng thượng, hay là ngài trực tiếp hạ chỉ tứ hôn cho đại ca và Hà tiểu thư đi, nếu còn chậm trễ, ta sợ cô nương tốt như đại tiểu thư Hà gia sẽ bị nhà khác xin cưới trước đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.