Chương trước
Chương sau
Nhã Âm ngẩng đầu lên nhìn Nhã Ý, đôi mắt hiện rõ sự khiếp đảm, một lúc sau, nàng mới gian nan lắc đầu, "Việc ta không làm, ta sẽ không nhận đâu."

Nhã Ý nhìn Nhã Âm trước mắt, cảm thấy nàng ta thật ngốc. Trước đó nàng đã khuyên Nhã Âm rằng không cần cố đến gần Du Sung dung nàng ta không nghe, bây giờ rõ ràng Du Sung dung muốn dùng Nhã Âm khai chiến với Khương Chiêu viện, nàng khuyên nàng ta cúi đầu cũng không nghe.

Nhã Ý nhìn Nhã Âm một lát, thở dài một hơi rồi xoay người đi vào trong điện, bẩm báo với Du Sung dung: "Nương nương, nô tỳ đã khuyên rồi nhưng Nhã Âm vẫn một mực khẳng định rằng mình không làm nên không nhận."

Du Sung dung nghe vậy phất tay áo, "Bỏ đi, vốn ta còn nghĩ dù gì cũng đã từng là chủ tớ, nếu nó nguyện ý nhận tội thì cũng có thể bớt đi nỗi đau thể xác, nhưng nếu hôm nay nó không muốn nhận tội, vậy cho người tiếp tục đánh, đánh tới khi nào nó chịu nhận tội thì thôi."

Nhã Ý dừng một chút, cung kính đáp: "Vâng, nương nương."

Từng gậy từng gậy đánh vào người Nhã Âm, nàng cố gắng cắn răng chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi mà ngất đi.

Nhã Ý tiến lên xem thử hô hấp của Nhã Âm, phát hiện nàng ta chỉ ngất thôi thì thở nhẹ ra một hơi, đi vào bẩm báo với Du Sung dung: "Nương nương, đã hôn mê rồi."

"Ta còn tưởng xương cốt nó cứng lắm, mới đánh có vài cái đã hôn mê rồi à." Du Sung dung nhíu mày, lạnh lùng nói: "Giội nước muối cho nó tỉnh rồi tiếp tục đánh."

Nhã Ý hơi khựng lại một chút, sau đó không thay đổi ngữ khí mà nhắc nhở: "Nương nương, nếu cứ  tiếp tục sợ là sẽ không giữ được mạng của nàng ta, đến lúc đó sẽ không có người giúp nương nương đứng ra vạch tội Khương Chiêu viện."

Du Sung dung nhìn Nhã Ý, cười lạnh một tiếng, nói: "Thế thì có sao? Cho dù nó có đứng ra vạch tội Khương Chiêu viện, chỉ cần Hoàng thượng một lòng che chở Khương Chiêu viện thì ta có thể làm gì chứ? Hơn nữa, cho dù ta thật sự có bằng chứng thì chẳng lẽ Khương Chiêu viện bắt buộc phải thừa nhận Nhã Âm là người của nàng ta sao?"

Nhã Ý trầm mặc một lát, lên tiếng: "Nương nương anh minh, là nô tỳ ngu dốt."

Du Sung dung phất tay, nói: "Đi đi, bảo người tiếp tục đánh."

"Vâng, nương nương." Sau khi Nhã Ý ra ngoài truyền đạt lại  ý tứ của Du Sung dung, nhìn Nhã Âm bị giội nước muối tỉnh, lại bị đánh đến ngất đi, lại bị giội nước muối tỉnh, cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, cả người Nhã Âm đều là vết máu đỏ tươi, dần dần, Nhã Âm nằm rạp dưới đất không còn động tĩnh gì nữa.

Tiểu thái giám thấy vậy lại bê một chậu nước muối tới đổ lên cơ thể loang lổ những vết máu đỏ tươi kia, nhưng người nằm dưới đất mãi vẫn chẳng động đậy gì, tiến lại gần thăm dò mới biết người này đã tắt thở rồi.

Nhã Ý nghe tiểu thái giám nói vậy thì đến trước mặt Nhã Âm xem xét một hồi, sau đó dùng tay vuốt đôi mắt vẫn đang mở to của Nhã Âm, đứng dậy đi vào trong điện bẩm báo lại sự việc cho Du Sung dung.

Du Sung dung nghe xong, không chút để ý nói: "Lôi ra ngoài xử lý đi."

Nhã Ý nghe lời này mà trong lòng vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nếu lúc trước nàng phải nghe những lời thế này thì có lẽ trong lòng còn chút khổ sở, nhưng nàng đã sớm không còn trông mong gì với Du Sung dung nên cũng không còn cảm giác buồn khổ gì nữa. Chỉ là nàng vẫn buồn thay cho Nhã Âm, tận tâm hầu hạ Du Sung dung vài năm nhưng cuối cùng lại nhận được kết cục thế này, khó trách chết không nhắm mắt.

Những chuyện xảy ra trong Khang Lạc Cung Khương Mạn chẳng biết chút gì, ngày hôm sau lúc nghe Liễm Thu nói đại cung nữ của Khang Lạc Cung chết bất đắc kỳ tử Khương Mạn cũng không mấy quan tâm. Hàng năm trong chốn hậu cung này người chết bất đắc kỳ tử cũng không ít, một cung nữ chẳng liên quan gì đến nàng, lại là đại cung nữ thân cận của Du Sung dung, Khương Mạn cảm thấy bản thân không cần quan tâm quá mức vụ này.

Hơn nữa, hôm nay là mười lăm, Khương Mạn mời Khương Phù và cháu trai Nghiêm Nặc tiến cung, tâm trí nàng đã bay ra tận cửa cung ngóng chờ hai người sắp tiến cung rồi. Lần cuối cùng Khương Mạn gặp Nghiêm Nặc là khi nàng xuất cung tới Nghiêm gia, cũng đã qua hơn hai năm rồi, lâu như vậy không được gặp Nghiêm Nặc, Khương Mạn lại càng thêm chờ mong.

Dùng bữa sáng xong, Khương Mạn liền dẫn Nhị Hoàng tử đến chính điện của Vân Hoa Cung chờ Khương Phù và Nghiêm Nặc.

Nhị Hoàng tử đã từng gặp Khương Phù, hắn rất thích người di mẫu này, nhưng nhóc chưa được gặp Nghiêm Nặc bao giờ, hơn nữa Nhị Hoàng tử lớn đến chừng này nhưng người bên cạnh nhóc trừ vú nuôi ra cũng chỉ có mấy cung nhân hầu hạ, nhóc còn chưa được chơi với những đứa trẻ khác bao giờ.

Thật ra trong cung không phải không có trẻ con, nhưng chắc chắn Quý Chiêu dung sẽ không cho nhóc chơi cùng Đại Hoàng tử, Ngũ Công chúa và Lục Công chúa đều nhỏ tuổi hơn Nhị Hoàng tử, hơn nữa hai bên cũng không thân nhau, cung nhân cũng không dám để hai vị công chúa chơi cùng Nhị Hoàng tử, cho nên Nhị Hoàng tử đáng thương vừa nghe hôm nay sẽ có một tiểu ca ca tới chơi thì to mắt ngồi chờ cùng Khương Mạn.

Lúc Khương Phù và Nghiêm Nặc đến Vân Hoa Cung đã là giờ Tỵ.

Bây giờ Nghiêm Nặc đã bốn tuổi, lúc ở nhà chắc hẳn đã được dạy qua, sau khi tiến vào liền hành lễ với Khương Mạn, Khương Mạn nhìn Nghiêm Nặc hai năm không gặp đã trưởng thành hơn rất nhiều, đi tới giữ chặt tay nhóc, cười nói: "Nặc nhi đã cao thế này rồi sao, lại đây cho di mẫu nhìn thử nào."

Nghiêm Nặc nhìn cái bụng đã lớn của Khương Mạn, để mặc Khương Mạn nắm tay mình, nhu thuận gọi một tiếng: "Di mẫu."

"Ừ." Khương Mạn lên tiếng, nói: "Nặc nhi ngoan quá."

Nhị Hoàng tử thì được Khương Phù bế trong lòng, vừa vui vẻ nói chuyện, nhưng mắt vẫn hướng về phía Khương Mạn.

Khương Phù nhìn theo, hỏi đùa: "Giác nhi đang nhìn gì thế, có phải sợ nương của con bị ca ca cướp mất không?"

Nhị Hoàng tử nghe vậy lắc đầu nói: "Nương chính là nương, không ai đoạt đi được cả, Giác nhi đang nhìn tiểu ca ca, tiểu ca ca trông đẹp trai quá."

Khương Phù nghe vậy thì không nhịn được cười, "Giác nhi lớn lên cũng đẹp trai mà, cũng đâu thua kém tiểu ca ca đâu."

Nhị Hoàng tử nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Khương Phù, "Di mẫu nói thật sao? Vậy tiểu ca ca có đồng ý chơi cùng Giác nhi không nhỉ?"

"Đương nhiên là có rồi." Khương Phù gật đầu nói: "Nặc ca ca của con chắc chắn sẽ đồng ý chơi với con, không tin Giác nhi thử đến hỏi Nặc ca ca mà xem."

Nhị Hoàng tử nghe xong thật sự chạy đến trước mặt Nghiêm Nặc, hỏi: "Tiểu ca ca, di mẫu nói Giác nhi lớn lên trông cũng đẹp lắm, ca ca có muốn đi chơi cùng Giác nhi không?"

Lúc mới tiến điện Nghiêm Nặc đã chú ý đến cậu bé dễ thương đứng cạnh Khương Mạn, biết hắn hẳn là Nhị Hoàng tử mà ở nhà mẫu thân vẫn thường xuyên nhắc tới, vừa tò mò nhưng cũng không phục người này, bởi vì khi ở nhà mẫu thân lúc nào cũng khen Nhị Hoàng tử liên tục, hắn cảm thấy Nhị Hoàng tử đã chiếm mất vị trí đầu tiên trong lòng mẫu thân.

Cho nên lúc chưa gặp Nhị Hoàng tử, hắn không có mấy thiện cảm với biểu đệ này lắm, thậm chí còn quyết định sau khi gặp biểu đệ này phải tỏ ra chán ghét cùng cực.

Nhưng nhìn Nhị Hoàng tử háo hức chạy đến trước mặt hắn, ngẩng cái đầu nhỏ lên nói chuyện với hắn, dùng đôi mắt to tròn ngập nước nhìn hắn, trong nháy mắt hắn không còn chút chán ghét nào với biểu đệ này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.