Chương trước
Chương sau
Khương Mạn cười khích lệ: "Giác nhi giỏi vậy sao?"

"Vâng." Nhị Hoàng tử cười ngại ngùng, lời nói lại chẳng khiêm tốn chút nào: "Giác nhi lợi hại nhất."

"Phải, Giác nhi của ta lợi hại nhất." Khương Mạn hùa theo Nhị Hoàng tử một câu, sau đó hỏi: "Vậy lần này ra ngoài Giác nhi có nghe lời phụ hoàng, có làm phụ hoàng tức giận không?"

Nhị Hoàng tử lắc đầu nói: "Không có, Giác nhi rất ngoan, phụ hoàng bảo Giác nhi làm gì Giác nhi sẽ làm cái đó,  nương không tin có thể hỏi phụ hoàng."

Nhị Hoàng tử nói xong còn quay đầu nhìn về phía Vĩnh An đế, hỏi: "Phụ hoàng, có phải vậy không?"

Vĩnh An đế nở nụ cười gật đầu với Khương Mạn, "Phải, Giác nhi quả thật rất ngoan."

"Nương thấy chưa, phụ hoàng cũng nói thế." Nhị Hoàng tử đắc ý nói, sau đó lại kể cho Khương Mạn những cảnh đẹp nhóc được thấy, những món ngon nhóc được ăn, kể xong hết, dường như nhóc lại nhớ ra gì đó, tiếp tục nói: "Nương, phụ hoàng còn dẫn con đi gặp thầy, thầy giáo cao ơi là cao, râu bạc ơi là bạc."

Nhị Hoàng tử vừa nói vừa cố gắng dùng đôi tay nhỏ nhắn miêu tả lại hình dáng của thầy.

"Thầy giáo?" Khương Mạn nghe vậy thì mơ hồ nhìn về phía Vĩnh An đế, việc giáo dục của các hoàng tử đều do các đại thần trong triều đảm nhận, sao Hoàng thượng lại tùy tiện để Nhị Hoàng tử nhận thầy ở bên ngoài chứ?

Nhìn ra được nghi hoặc của Khương Mạn, Vĩnh An đế giải thích: "Lần này chuyện vi hành quan sát dân chúng chỉ là nhân tiện, kỳ thực là dẫn Giác nhi đến trấn Tuyền Nhạc bái lão tiên sinh Mai Cán làm thầy, muốn mời lão tiên sinh dạy dỗ Nhị Hoàng tử."

Khương Mạn đã từng nghe qua cái tên Mai Cán này rồi, đây là Nho sĩ thông thái được biết bao người kính ngưỡng, trước đó đệ tử của ông ở đâu cũng có, nhưng sau đó không biết thế nào, Khương Mạn chỉ biết đã nhiều năm rồi nàng không còn được nghe đến cái tên này nữa, thậm chí còn có người đoán lão tiên sinh Mai Cán đã cưỡi hạc về trời, không ngờ hóa ra ông lại ẩn cư ở một trấn nhỏ.

Nàng lại càng không ngờ là Vĩnh An đế sẽ mời lão tiên sinh Mai Cán làm thầy của Nhị Hoàng tử, năm nay Nhị Hoàng tử mới chỉ là một đứa nhỏ chưa đây ba tuổi, mời lão tiên sinh Mai Cán đến chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để giết gà.

"Mai lão tiên sinh đồng ý rồi sao?" Khương Mạn cảm thấy hẳn là ông sẽ không đồng ý đâu, dù sao thì một học giả người người ngưỡng mộ lại đi dạy vỡ lòng cho một đứa bé còn chưa đọc được chữ thật sự là nhân tài không được trọng dụng mà.

Nhưng câu trả lời của Vĩnh An đế hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của nàng: "Mai lão tiên sinh đáp ứng rồi, Giác nhi đã chính thức bái sư, chờ sau khi hôn lễ của cháu gái lão tiên sinh kết thúc thì ông sẽ vào kinh."

Vốn hắn muốn chờ Mai lão tiên sinh vào kinh rồi mới làm lễ bái sư, nhưng Vĩnh An đế lại sợ đêm dài lắm mộng nên sau khi Mai lão tiên sinh đồng ý hắn liền cho Nhị Hoàng tử làm lễ bái sư luôn.

Khương Mạn không thể tin nổi, thì thầm: "Sao Mai lão tiên sinh lại đồng ý chứ?"

Vĩnh An đế có chút tự hào, nói: "Năm đó trẫm mời ông ấy vào triều làm quan ông ấy con không chịu, nhưng lần này sâu khi gặp Nhị Hoàng tử ông ấy liền đồng ý vào kinh dạy học."

Khương Mạn nghe vậy nhất thời không biết nói sao cho phải, lão tiên sinh Mai Cán nguyện ý dạy Nhị Hoàng tử là chuyện tốt, chỉ là cứ như vậy, Nhị Hoàng tử sẽ càng dễ bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió.

Dường như Vĩnh An đế cũng có suy nghĩ giống như Khương Mạn, ôn nhu hứa: "Ái phi yên tâm, Giác nhi là con của trẫm, trẫm nhất định sẽ bảo vệ nó chu toàn."

"Vâng." Khương Mạn chỉ có thể gật đầu.

Vĩnh An đế rời kinh mười ngày, công việc tồn đọng không ít, ở Vân Hoa Cung nghỉ ngơi hơn một canh giờ, dùng bữa tối xong liền rời khỏi Vân Hoa Cung, quay về Càn Ninh Cung xử lý tấu chương chính sự.

Khương Mạn vốn muốn nhắc chuyện của Khương Lãng với Vĩnh An đế, nhưng lúc ấy lại quên mất, tuy sau khi Vĩnh An đế rời đi Khương Mạn có nhớ tới, nhưng biết mấy ngày này nhất định hắn rất bận, Khương Mạn cũng chỉ có thể tạm thời gạt chuyện này qua một bên.

Tuy Nhị Hoàng tử tinh lực tràn trề, nhưng xe ngựa đường dài cũng mệt mỏi, sáng hôm sau, Khương Mạn cũng không kêu Tần thị gọi Nhị Hoàng tử rời giường.

Vì vậy nên sau khi Khương Mạn dùng bữa sáng xong Nhị Hoàng tử mới xuống giường, mang khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình đến thỉnh an Khương Mạn: "Nương, Giác nhi dậy muộn rồi."

Khương Mạn cười ôn nhu nói: "Bởi vì Giác nhi đi đường mệt mỏi nên mới dậy muộn, không trách con đâu."

Khương Mạn nói xong, thấy trên mặt Nhị Hoàng tử vẫn còn đầy vẻ xấu hổ thì không khỏi buồn cười, còn nhỏ như vậy mà chỉ dậy muộn thôi cũng ngượng ngùng.

"Giác nhi mau đi dùng bữa sáng đi, ăn xong ta dẫn con đến thỉnh an hoàng tổ mẫu, khoảng thời gian này hoàng tổ mẫu vẫn luôn nhớ đến Giác nhi đấy."

"Vâng." Sự chú ý của Nhị Hoàng tử bị dời sang chỗ khác, cũng không rối rắm chuyện mình dậy muộn nữa. Nhóc ngoan ngoãn ngồi xuống cái bàn trước mặt, vừa đi vừa nói: "Giác nhi cũng nhớ hoàng tổ mẫu, Giác nhi cũng mang quà về cho hoàng tổ mẫu nữa."

"Giác nhi định tặng gì cho hoàng tổ mẫu thế?" Khương Mạn vờ kinh ngạc, hỏi: "Trừ lễ vật cho ta và hoàng tổ mẫu, Giác nhi còn mang quà về cho ai nữa không?"

Nhị Hoàng tử gật đầu, nói: "Giác nhi còn có quà cho đại hoàng tỷ nữa."

Khương Mạn cười, "Giác nhi thật có lòng."

Nhị Hoàng tử ăn sáng xong, Khương Mạn liền dẫn Nhị Hoàng tử đến Từ Ninh Cung.

Đại cung nữ Khanh Nguyệt đã chờ trước cửa Từ Ninh Cung, thấy Khương Mạn và Nhị Hoàng tử, Khanh Nguyệt liền bước lên đón, cười nói: "Hôm qua thái hậu nương nương đã nhắc sáng nay người sẽ dẫn Nhị Hoàng tử đến đây, sáng sớm đã kêu nô tỳ đứng đây chờ rồi."

Khương Mạn cười nói với Khanh Nguyệt: "Để thái hậu nương nương phải chờ lâu rồi, ta thấy Nhị Hoàng tử đi đường mệt mỏi nên không gọi nó dậy, để nó ngủ thêm một lát."

Khanh Nguyệt không để ý, nói: "Nếu thái hậu nương nương nghe được lời này nhất định sẽ đau lòng kêu Nhị Hoàng tử nghỉ ngơi một ngày, để Nhị Hoàng tử được ngủ thêm."

Khương Mạn nghe vậy thì cười theo, đây quả thật là lời thái hậu nương nương có thể nói, thái hậu nương nương thật sự quan tâm yêu thương đứa cháu trai này, chiều Nhị Hoàng tử còn hơn cả Khương Mạn và Vĩnh An đế.

Dùng lời của thái hậu nói thì bà là người làm tổ mẫu, chỉ cần làm cháu mình vui là được, về phần dạy dỗ thì đó là chuyện của cha mẹ đứa trẻ.

Nhị Hoàng tử và Khương Mạn tiến vào, không đợi hai người hành lễ, thái hậu đã vươn tay về phía Nhị Hoàng tử, nói: "Mau tới đây, cháu trai ngoan của ai gia, mau tới để ai gia nhìn xem có gầy đi không nào?"

Nhị Hoàng tử cười khanh khách bổ nhào vào lòng thái hậu nương nương, nhóc ghé sát vào mặt thái hậu nương nương, giọng nói ngọt ngào: "Hoàng tổ mẫu, người xem, Giác nhân không gầy."

Thái hậu thật sự quan sát một vòng, sau đó gật đầu, "Ừm, quả thực không gầy, nhưng cho dù không gầy đi thì lần này Giác nhi cũng phải chịu không ít khổ nhỉ, về sau không cần ra ngoài thì đừng đi nữa."

Nhị Hoàng tử ngồi trong lòng thái hậu lắc lắc đầu, nói: "Không được, bên ngoài vui lắm, Giác nhi còn muốn về sau được đi nhiều hơn, chờ bao giờ Giác nhi trưởng thành, Giác nhi còn muốn đưa hoàng tổ mẫu ra ngoài chơi nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.