Chương trước
Chương sau
Võ An Hầu lão phu nhân không để ý đến lời giải thích của Đổng thị, mà xoay người nói với Vân thái y: "Vì cái thân già này mà phải phiền thái y đi một chuyến rồi."

Võ An Hầu lão phu nhân và Ôn Vũ Vi không biết Vân thái y, nhưng trước đó lúc Vân thái y chào hỏi có nói danh tính bản thân, lão phu nhân và Ôn Vũ Vi cũng chỉ biết tên hắn mà thôi.

Thái độ của Vân thái y với Võ An Hầu lão phu nhân và Ôn Vũ Vi khác hẳn lúc hắn đối đáp với Đổng thị. Hắn ôn hòa mà không mất lễ, nói: "Lão phu nhân nói quá rồi, trước tiên để Vân mỗ giúp ngài chẩn mạch đã, ngài muốn bắt mạch ngay ở đây hay vào trong viện?"

Võ An Hầu lão phu nhân nói: "Vậy làm phiền Vân thái y theo lão thân đến nội viện đi."

Đổng thị còn muốn nói gì đó, nhưng Võ An Hầu lão phu nhân, Ôn Vũ Vi và Vân thái y đã đứng dậy đi rồi.

Đổng thị có chút sốt ruột nhìn theo hướng mấy người họ rời đi, phân vân xem có nên đi theo không, nhưng đi được vài bước lại ngừng lại, vẫy vẫy tay gọi đại nha hoàn của mình tới, sai nàng ta đi tìm hiểu tình huống.

Sau khi Vân thái y theo Võ An Hầu lão phu nhân đến Thấm Tuyết viện, cũng không hàn huyên gì thêm mà nói thẳng với lão phu nhân: "Lão phu nhân, trước tiên Vân mỗ xin bắt mạch cho ngài đã."

Võ An Hầu lão phu nhân gật gật đầu, vươn tay nói: "Làm phiền Vân thái y."

Lúc Vân thái y bắt mạch cho lão phu nhân, Ôn Vũ Vi căng thẳng nhìn chằm chằm chờ kết quả.

Chờ cho Vân thái y bắt mạch xong, Ôn Vũ Vi liền vội vàng hỏi: "Vân thái y, thân thể của tổ mẫu ta thế nào?"

Vân thái y không nói gì, tầm mắt phóng về phía mấy nha hoàn trong phòng.

Ôn Vũ Vi hiểu ra ngay, đuổi hết mấy nha hoàn trong phòng đi ra ngoài.

Đến lúc trong phòng chỉ còn lại ba người, Vân thái y mới mở miệng nói: "Lão phu nhân không có bệnh."

"Không có bệnh?" Ôn Vũ Vi nghẹn họng không nói nên lời, thiếu chút nữa là bật thốt lên hỏi có phải Vân thái y chẩn sai rồi không.

Dù sao Võ An Hầu lão phu nhân đã là người từng trải, tuy bà có kinh ngạc, nhưng trông vẫn bình tình hơn Ôn Vũ Vi nhiều, "Vân thái y có thể nói rõ hơn không?"

Vân thái y cũng không từ chối, nói: "Lão phu nhân không có bệnh, những phản ứng của lão phu nhân là vì trúng độc." Hắn đến phủ Võ An Hầu là vì sự nhờ vả của Khương Chiêu viện, cho dù chuyện độc dược trong người của lão phu nhân là như thế nào thì cũng không liên quan tới hắn, hắn chỉ cần nói rõ chân tướng cho Võ An Hầu lão phu nhân và Ôn Vũ Vi là được rồi.

"Trúng độc?" Ôn Vũ Vi nhắc lại.

Vân thái y gật gật đầu, nói: "Lão phu nhân đã trúng độc hơn nửa năm rồi."

Trong mắt Ôn Vũ Vi đầy sự kì vọng nhìn Vân thái y, hỏi: "Nếu Vân thái y đã nhìn ra được là tổ mẫu ta trúng độc, vậy có phải chứng tỏ rằng Vân thái y có thể giải độc này, đúng không?"

Vân thái y gật đầu, "Quả thật Vân mỗ có thể giải độc này, chỉ là........"

"Chỉ là làm sao?" Ôn Vũ Vi truy hỏi.

Vân thái y lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: "Chỉ là lão phu nhân trúng độc đã lâu, bị thương đến căn cốt, cho dù Vân mỗ có giải độc thì cùng lắm lão phu nhân cũng chỉ có thể sống thêm một năm rưỡi nữa thôi."

"Sao lại như vậy chứ?" Ôn Vũ Vi lệ nóng quanh tròng, nhất thời không thể chấp nhận được tin này.

Lúc đầu Võ An Hầu lão phu nhân cũng kinh ngạc, nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại như trước, bà giữ chặt tay của Ôn Vũ Vi, nói với Vân thái y: "Lão thân tạ ơn Vân thái y, phiền thái y đi kê thuốc giúp lão thân." Một năm rưỡi có lẽ cũng đủ để bà chứng kiến cháu gái mình xuất giá rồi.

Những người khác trong nhà đến hỏi thăm tình huống Vân thái y cũng không nói gì nhiều, kê đơn thuốc cho lão phu nhân xong liền rời đi.

Trở lại trong cung, hắn lại tới Vân Hoa Cung bẩm báo tình huống của Võ An Hầu lão phu nhân.

Sau khi Khương Mạn biết Võ An Hầu lão phu nhân không phải bị bệnh mà là trúng độc thì cau chặt đôi mày, Võ An Hầu phu nhân cũng ngoan độc thật!

Nhưng sau khi biết Võ An Hầu lão phu nhân chỉ còn một năm rưỡi để sống, Khương Mạn lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít ra bà vẫn có thể chờ được tới ngày Ôn Vũ Vi xuất giá.

Tiểu Đậu Tử đã cho nàng biết ý tứ của Khương Lãng, nhưng Khương Mạn thấy thái độ của Khương Lãng đối với chuyện này quá là có lệ, nàng nghĩ tốt nhất là bản thân nên gặp trực tiếp Khương Lãng một lần, xác định lại suy nghĩ của đại ca.

Nhưng cho dù nàng nôn nóng muốn gặp Khương Lãng đến thế nào thì cũng phải đợi đến lúc Vĩnh An đế về đã.

Nghĩ đến Vĩnh An đế, những cảm xúc nhớ mong nàng vốn đã chôn chặt trong lòng lại bắt đầu ào ào tràn ra.

"Hoàng thượng và Nhị Hoàng tử đã đi được mười một ngày rồi đúng không?" Khương Mạn hỏi Vãn Đông.

Vãn Đông gật đầu, nói: "Hôm nay là ngày thứ mười hai, trước khi đi Hoàng thượng có nói đi chừng mười ngày sẽ về, nói không chừng ngày mai Hoàng thượng và Nhị Hoàng tử sẽ về đến đây."

Khóe miệng Khương Mạn hơi nhếch lên, "Hy vọng là vậy."

Nhưng ngày hôm sau, Khương Mạn đợi cả ngày cũng không thấy bóng dáng Vĩnh An đế và Nhị Hoàng tử đâu.

Đến ngày mười lăm, Vĩnh An đế và Nhị Hoàng tử mới trở về.

Khương Mạn nhận được tin lúc nàng vừa mới ngủ trưa dậy, nghe Tiểu Đậu Tử nói nghi giá của Hoàng thượng đã đi qua Ngọ môn thì không quan tâm gì hết, kêu Liễm Thu đỡ nàng dậy, giúp nàng cài vội vài cây trâm rồi gấp gáp đi nghênh đón Vĩnh An đế và Nhị Hoàng tử.

Lúc Khương Mạn dẫn Vãn Đông đến Thái Cực môn thì Cao Hiền phi cùng các phi tần khác đều đã tới cả rồi.

Khương Mạn dẫn theo Vãn Đông đến trước mặt Cao Hiền phi chào hỏi: "Thần thiếp tham kiến Hiền phi nương nương."

Cao Hiền phi giả vờ đỡ lấy Khương Mạn một phen, cười nói: "Mọi người đều là tỷ muội với nhau, Khương muội muội không cần đa lễ."

Chuyện Khương Mạn đến muộn Cao Hiền phi còn chưa nói gì, những người khác cho dù muốn cũng không dám mở miệng.

Khương Mạn vừa mới đứng sau Cao Hiền phi xong thì nghi giá của Vĩnh An đế cũng đã thấp thoáng phía xa xa.

Khương Mạn dõi mắt về phía xa, tuy vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của Vĩnh An đế và Nhị Hoàng tử, nhưng nàng cũng khó nén được tâm trạng kích động bây giờ.

Nghi giá của Vĩnh An đế vừa dừng lại trước Thái Cực môn, chúng phi tần và cung nhân vội quỳ xuống hành lễ, Vĩnh An đế ôm Nhị Hoàng tử bước xuống, quét mắt nhìn mọi người một lượt, nhìn đến Khương Mạn thì đôi mày hơi cau lại.

Tuy cái cau mày của Vĩnh An đế chỉ trong chốc lát, nhưng Nguyễn Lương Anh đứng bên cạnh vẫn chú ý tới, hắn nhìn theo tầm mắt của Vĩnh An đế, liền thấy Khương Mạn đang quỳ trên đất hành lễ.

Nguyễn Lương Anh không khỏi cầu nguyện cho sư phụ Triệu Toàn Phúc của mình một phen.

Cũng may, Vĩnh An đế cũng không nói thêm câu gì, thanh âm vẫn như thường, nói: "Các ái phi miễn lễ."

"Tạ ơn Hoàng thượng!" Mọi người nói lời cảm tạ xong liền lục tục đứng dậy, Khương Mạn bụng lớn, động tác khó tránh có chút vụng về, lúc đứng dậy không chỉ chậm hơn người khác vài nhịp, mà còn lung lay không vững.

Ánh mắt của Vĩnh An đế vẫn luôn dán chặt lên người Khương Mạn, bị hành động của Khương Mạn dọa cho lo lắng bước thêm vài bước, cũng may Khương Mạn có Vãn Đông đỡ dậy nên không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lúc này Vĩnh An đế mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Khương Mạn hoàn toàn không cảm nhận được sự lo lắng của Vĩnh An đế, lúc nàng đứng vững, nhìn Vĩnh An đế và Nhị Hoàng tử cách đó không xa thì nở một nụ cười hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.