Chương trước
Chương sau
Vãn Đông gật đầu, "Vân thái y cứ tùy ý."

"Ta còn cần một chén nước sạch nữa." Vân thái y nói.

Vãn Đông quay người lại phân phó cung nữ nhị đẳng sau lưng mình, nói: "Chi Hòa, đi lấy một bát nước sạch đến cho Vân thái y."

Chi Hòa đáp lời rồi chạy đi lấy nước.

Lúc Chi Hòa mang nước tới thì Vân thái y đã xé ra một miếng vải nhỏ.

Hắn nhận bát nước sạch trong tay Chi Hòa, lại lấy một vài lọ gì đó từ trong hòm thuốc của mình ra, đổ từng loại một vào bát nước, sau đó thả miếng vải kia vào trong đó.

Miếng vải vừa tiếp xúc với nước thì bát nước đã biến thành màu đen, còn tỏa ra một mùi hương rất khó ngửi.

Mấy người trong phòng không chịu nổi mà che kín mũi của mình.

"Vân thái y, đây là?" Liễm Thu bịt mũi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Vân thái y.

Mùi hương nồng nặc như vậy mà Vân thái y chẳng nhăn mày lấy một cái, "Trên mấy bộ quần áo này hẳn là đã bị đổ một loại kịch độc tên là bạch vân chi. Nếu ai mặc phải quần áo có loại độc này thì hai canh giờ sau sẽ nổi mẩn đỏ khắp người, còn cả sốt cao, triệu chứng giống như nhiễm dịch bệnh, nhưng đến lúc những nốt mẩn vỡ thì độc sẽ phát tác khiến người trúng độc tử vong."

Đám người Vãn Đông nhất thời bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, hơn nữa Liễm Thu và hai cung nữ nhị đẳng đã từng chạm vào y phục, không biết có phải vì tâm lý không mà đôi tay bắt đầu cảm thấy ngưa ngứa.

Liễm Thu nhìn chằm chằm bàn tay mình, hỏi Vân thái y: "Vân thái y, loại độc bạch vân chi này có thể giải được không?"

Vân thái y gật đầu nói: "Liễm Thu cô nương không cần lo lắng, chỉ cần chưa nổi mẩn đỏ thì dùng loại thuốc bột vừa nãy ta dùng rửa với nước sạch là được."

Liễm Thu và hai tiểu cung nữ vừa chạm vào quần áo thở phào nhẹ nhõm một hơi, có thể giải được là tốt rồi.

"Vậy không thể chạm vào mấy bộ quần áo này sao?" Vãn Đông hỏi Vân thái y.

"Lấy vải bố bọc lại, chỉ cần da không trực tiếp chạm vào thì sẽ không sao cả." Vân thái y trả lời.

Sau đó, Vân thái y trực tiếp lấy thuốc bột ra, cùng mấy người Liễm Thu rửa sạch tay, sau đó hắn lại bắt mạch cho Khương Mạn, xác định được Khương Mạn không có chuyện gì rồi hắn mới khom người rời đi, những chuyện còn lại hắn không cần tham gia.

Vân thái y đi rồi, Khương Mạn hỏi Liễm Thu và hai cung nữ nhị đẳng, nói: "Sau khi quần áo được đưa đến đã có những ai chạm vào rồi?"

Tuy Vân thái y nói rằng độc bạch vân chi này hẳn là được cho vào thuốc nhuộm, nhưng Khương Mạn vẫn hỏi mấy người Liễm Thu trước.

Liễm Thu lắc đầu nói: "Thượng Công Cục mới đưa quần áo tới, sau đó chỉ có mỗi nô tì, Mộng Tinh và Mộng Vũ chạm vào."

Khương Mạn gật đầu, nếu vậy thì có thể xác định mấy bộ cung trang này đã bị động tay động chân từ Thượng Cung Cục.

"Cất quần áo đi, chúng ta đi gặp Hoàng thượng." Khương Mạn nói.

Nếu vấn đề không phải ở trong cung của mình mà phải tra đến Thượng Cung Cục thì nàng thật sự không tiện, không bằng để Hoàng thượng đi thăm dò hộ nàng.

Khương Mạn vừa mới chuyện bị đi Càn Ninh Cung thì Vĩnh An đế đã dẫn theo Triệu Toàn Phúc và cung nhân đứng trước cửa lớn của Vân Hoa Cung.

"Ái phi muốn đi đâu sao?" Vĩnh An đế nhìn đoàn người của Khương Mạn, hỏi.

Vĩnh An đế nghe nói Vân thái y đến Vân Hoa Cung nên mới tới đây xem thử, lại nhìn bộ dạng của Khương Mạn bây giờ, xem ra là không có chuyện gì.

Khương Mạn cười nói: "Thần thiếp đang định đến Càn Ninh Cung tìm Hoàng thượng cáo trạng đây."

"Hả?" Vĩnh An đế kinh ngạc nói: "Ái phi vậy mà lại đi tìm trẫm cáo trạng, là ai đã chọc tới nàng, nàng nói với trẫm đi, trẫm nhất định sẽ làm chủ cho nàng."

Khương Mạn cũng không có giấu giếm gì mà nói thẳng: "Thượng Công Cục vừa mới đưa tới ba bộ cung trang, nhưng Vân thái y vừa xem qua, trên mấy bộ y phục đó có một loại kịch độc tên là bạch vân chi, chỉ cần tiếp xúc với da sẽ nổi mẩn đỏ và sốt cao,, triệu chứng như mắc bệnh dịch, đợi đến khi những nốt mẩn hết thì sẽ chết."

Vĩnh An đế nghe vậy trong mắt hiện lên một tia lạnh, hắn cầm lấy tay Khương Mạn, nói: "Ai phi yên tâm, trẫm nhất định sẽ giúp ái phi tìm ra người đã ra tay với nàng, trả lại cho ái phi một lời công đạo."

Nói xong, Vĩnh An đế nói với Triệu Toàn Phúc đang đứng phía sau: "Đi điều tra."

"Thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng." Khương Nạn nói xong rồi cho người giao quần áo đang bọc trong vải bố cho Triệu Toàn Phúc, cũng nhắc nhở: "Không thể tiếp xúc trực tiếp, lúc chạm vào tốt nhất là hãy lấy vải bố bao tay lại."

Triệu Toàn Phúc cười nói: "Chiêu viện nương nương yên tâm, tiểu nhân đã biết."

Triệu Toàn Phúc dẫn người mang quần áo dính độc đi, nhưng Vĩnh An đế không đi cùng mà ở lại Vân Hoa Cung.

Khương Mạn pha trà cho Vĩnh An đế, nhìn Vĩnh An đế ngồi một chỗ thản nhiên uống trà, nàng nhịn không được, hỏi: "Hoàng thượng, người không bận sao?"

Vĩnh An đế uống một ngụm trà nóng, nói: "Bận gần nửa năm, cũng nên nghỉ ngơi chút rồi. Chờ bao giờ đại ca của nàng về thì trẫm sẽ hết bận."

Khương Mạn cười nói: "Hoàng thượng trước giờ đều siêng năng chăm chỉ, cho dù giải quyết xong chuyện của Nam Man, sợ là người vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng nhỉ?"

Vĩnh An đế nghe vậy cũng cười, "Tóm lại là sẽ không bận như trước, đến lúc đó trẫm còn có thể cùng ái phi và Giác nhi cưỡi ngựa nữa."

Lúc Vĩnh An đế đang nói chuyện với Khương Mạn thì Triệu Toàn Phúc đã dẫn người đến Thượng Công Cục.

Lý thượng cung vừa nghe nói Triệu Toàn Phúc tới, vội tươi cười bước ra tiếp đón,  "Triệu công công, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?"

Triệu Toàn Phúc không quan tâm đến câu hỏi của Lý thượng cung, sai người mở tấm vải bố ra, đưa quần áo bên trong đến trước mặt Lý thượng cung nói: "Hôm nay các ngươi vừa đưa ba bộ cung trang này đến Vân Hoa Cung đúng không?"

Lý thượng cung đương nhiên có ấn tượng với ba bộ xiêm y này. Hiện giờ không nói Khương Chiêu viện của Vân Hoa Cung độc sủng hậu cung, dưới gối còn có Nhị Hoàng tử, quần áo Khương Chiêu viện là Lý thượng cung tự mình chọn tú nương giỏi nhất để may, cũng chọn loại vải dệt tốt nhất. Hơn nữa sau đó nàng ta còn tự mình dẫn theo một tiểu cung nữ đưa đồ đến Vân Hoa Cung.

Nhìn những bộ quần áo rách nát trước mặt mình, Lý thượng cung gật đầu nói: "Ba bộ cung trang này quả thật là hôm nay Thương Công Cục vừa đưa đến Vân Hoa Cung, không chỉ vậy mà ta còn tự mình đưa đồ đến đó. Nhưng ta có thể cam đoan trước khi quần áo được đưa đi thì không có một chút tổn hại nào."

Triệu Toàn Phúc liếc mắt nhìn Lý thượng cung một cái, nói: "Vấn đề của mấy bộ xiêm y này không phải là rách nát gì, mà trên vải có dính một chất kịch độc tên là bạch vân chi. Người tiếp xúc với loại độc này cả người sẽ nổi mẩn đỏ, sau đó phát độc mà chết."

Lý thượng cung nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, vội vàng phản bác: "Triệu công công minh giám, ta và Khương Chiêu viện không có thù oán gì cả, ta nịnh bợ nương nương còn không kịp, sao có thể hạ độc nương nương chứ?"

"Có hạ độc hay không tra rồi sẽ rõ." Triệu Toàn Phúc nói: "Tìm hết tất cả những người đã từng tiếp xúc với những bộ quần áo này đến đây cho ta."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.