Chương trước
Chương sau
Khương Mạn có hơi buồn cười nhìn Liễm Thu, nói: "Không phải đã có ngươi và Vãn Đông ở đó rồi sao? Không phải hai người các ngươi đã bảo vệ ta đúng lúc rồi à? Có hai người ở đây ta còn cần lo lắng gì nữa?"

Câu nói của Khương Mạn dễ dàng làm Liễm Thu đỏ mặt, Liễm Thu cười gật gật đầu, "Đúng, chủ tử yên tâm, nô tì và Vãn Đông chắc chắn sẽ không để người khác làm tổn thương người và đứa nhỏ trong bụng."

Vãn Đông liếc nhìn Liễm Thu một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Khương Mạn: "Chủ tử, người nói xem chuyện này có phải do Thi Bảo lâm và Sở Bảo lâm cùng nhau hợp mưu không? Sao nô tì thấy hình như không phải vậy."

Khương Mạn khẳng định suy nghĩ của Vãn Đông, "Cảm giác của ngươi không sai, người đứng sau chuyện này quả thật không phải là Sở Bảo lâm và Thi Bảo lâm." Bằng không Vĩnh An đế sẽ không chỉ phạt mỗi cấm túc ba tháng và nửa năm bổng lộc không nặng không nhẹ như vậy.

Vĩnh An đế phạt hai người này càng giống một loại cảnh cáo hơn.

Liễm Thu phản ứng lại, vội hỏi: "Chủ tử, vậy người nghĩ rốt cuộc ai đã hại người?"

Khương Mạn lắc đầu nói: "Trong chốn cung cấm này người nhìn chủ tử của ngươi không thuận mắt có nhiều lắm, chủ tử ngươi lại chẳng có manh mối gì thì làm sao mà biết được là ai đứng sau vụ này chứ?"

Liễm Thu không phục, "Chẳng lẽ không có cách nào tra rõ sao?" Chỉ nghĩ đến chuyện có người muốn hại Khương Mạn, các nàng thì ngay cả danh tính người đó cũng biết, Liễm Thu co chút nóng vội.

"Không cần gấp." Khương Mạn nói: "Cuối cùng rồi cũng sẽ biết thôi."

Chuyện lần này đã dọa cho cả Vân Hoa Cung một phen thần hồn nát thần tính, nhưng dưới sự canh phòng nghiêm ngặt cẩn thận của Vãn Đông và Liễm Thu, một thời gian sau cũng không có gì xảy ra.

Bởi vậy tuy người của Vân Hoa Cung không thả lỏng cảnh giác, nhưng cũng không còn căng thẳng như trước nữa.

Trung tuần tháng mười một, Tả Đông dẫn Dương Dực của Trại Thanh Phong từ Ngô Châu về kinh thành. Dương Dực đồng ý đầu quân cho triều đình, yêu cầu của hắn cũng rất đơn giản, hắn muốn dẫn đám thổ phỉ ở Trại Thanh Phong cùng nhau ra trận, Vĩnh An đế đồng ý yêu cầu của hắn.

Sau đó, Vĩnh An đế gặp riêng Dương Dực ở Ngự Thư Phòng, hôm sau Dương Dực liền dẫn theo trăm huynh đệ của Trại Thanh Phong rời khỏi kinh thành, đi tới biên cương.

Dương Dực rời kinh chưa đến hai ngày thì triều đình nhận được tin Anh Quốc công thế tử bị bắt.

Triều đình hậu cung nhất thời đều hoảng sợ.

Liệu còn có thể bảo vệ thành Hạc Châu này không? Dương Dực mới xuất phát được hai ngày, mà từ kinh thành đế thành Hạc Châu nhanh nhất cung phải mất mười ngày, đợi đến lúc Dương Dực đến nơi thì sợ là Nam Man đã công chiếm được thành Hạc Châu rồi.

Khương Mạn nghe tin cũng không khỏi lo lắng, nhưng nàng lo lắng chưa được nửa ngày thì Vĩnh An đế đã chính miệng nói với nàng: "Không có chuyện gì đâu, rất nhanh thôi sẽ kết thúc."

Sau đó Khương Mạn cũng không lo lắng nữa, nhưng vẫn rất quan tâm đến tình hình hiện tại.

Nàng sai Tiểu Đậu Tử chú ý tin tức gửi từ biên quan, có tin gì phải báo cho nàng ngay.

Sau khi có tin Anh Quốc công thế tử bị bắt thì biên cương không truyền thêm tin tức gì về nữa, nhưng rất nhanh đã có tin Bắc Thương và Tây Lăng đã lần lượt tiến quân về Phủ Châu và Toàn Châu, hai nước này cũng bắt đầu động thủ với Đại Cảnh.

Nhưng ngay lúc mọi người đang cảm thấy có phải Đại Cảnh sắp xong đời rồi không, thì Bắc Thương lại đột nhiên lui binh, sau đó tuy Tây Lăng không rút quân, nhưng cũng không tùy tiện tiến công nữa.

Tất cả mọi người đều căng thẳng chờ đợi kết quả cuối cùng, nhưng qua mười ngày, theo lý thì hẳn là đoàn của Dương Dực đã đến thành Hạc Châu, nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được tin gì truyền về. Trên triều mỗi ngày đều tranh cãi ầm ĩ không ngớt, Vĩnh An đế ngồi ở long tọa trên cao, ngồi yên nhìn thần tử cãi nhau loạn xì ngậu như một quân chủ vô năng.

Cứ thế lại qua vài ngày, triều đình nhận được tin chiến thắng do Dương Dực gửi về, hắn cùng các huynh đệ Trại Thanh Phong đã đoạt lại được thành Đài Dương từ tay Tây Lăng.

Sau đó các đại thần trong triều mới biết rằng vốn dĩ Dương Dực không đi thành Hạc Châu mà được Vĩnh An đế bí mật phái đến thành Toàn Châu.

"Nếu Dương Dược có năng lực như vậy thì nên cho hắn đi thành Hạc Châu mới đúng, nếu hắn đến đó thì có lẽ nguy cơ ở thành Hạc Châu đã được giải quyết rồi."

Vừa lúc người này cất lời thì thành Hạc Châu hơn mười ngày chưa có tin tức gì lại truyền đến tin chiến thắng. Sau khi Anh Quốc công thế tử bị bắt, tướng thủ thành Hạc Châu vốn muốn trốn chạy, lại bị phó tướng là Khương Lãng phát hiện rồi bắt lại, sau đó Khương Lãng tiếp nhận vị trí tướng soái.

Sau khi Khương Lãng trở thành tướng soái, không những bảo vệ được thành Hạc Châu, mà còn đánh đuổi binh sĩ Nam Man ra khỏi lãnh thổ Đại Cảnh, cũng dẫn tướng đoạt được liên tiếp mấy thành của Nam Man quốc.

Lúc Khương Mạn nghe tin, tay không cầm chắc chung trà, run tay làm đổ vỡ xuống đất.

Vãn Đông và Liễm Thu hoảng sợ, vội vàng kiểm tra xem Khương Mạn có bị thương không.

Khương Mạn hít sâu một hơi, phất tay áo nói: "Ta không sao, chỉ là ta quá kinh ngạc thôi."

Khương Lãng? Chính là thứ huynh của nàng đó sao?

Nhớ lại trước đó Vĩnh An đế từng hỏi nàng trừ Khương Chấn ra nàng còn có huynh đệ nào có quan hệ tốt một chút không, nàng đã trả lời rằng có một thứ huynh. Khương Mạn cảm thấy Khương Lãng đã đánh thắng trận này có lẽ chính là thứ huynh đã rời khỏi Khương gia từ năm mười tuổi của nàng.

Buổi tối lúc Vĩnh An đế đến Vân Hoa Cung, Khương Mạn trực tiếp hỏi Vĩnh An đế, Vĩnh An đế đã cho nàng một câu trả lời chắc chắn.

Khương Mạn nghe được câu trả lời của Khương Mạn, đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào.

Vĩnh An đế có chút ngạc nhiên vì nàng lại có vẻ thờ ơ trước tin này, "Sao thế, nghe được huynh trưởng lập công lớn làm nàng mất hứng sao?"

Khương Mạn lắc đầu, "Không phải, chỉ là thần thiếp có chút không ngờ được thôi."

Nàng thật sự không ngờ tới thứ huynh đã rời khỏi Khương gia từ năm mười tuổi lại đi tòng quân, chẳng những thế mà còn leo được đến vị trí phó tướng, lại càng không ngờ cuối cùng hắn lại là người bảo vệ được thành Hạc Châu.

Sau khi Khương Phù tự mình kinh doanh buôn bán cũng cho người đi tìm Khương Lãng, nhưng lại chẳng thấy tung tích đâu, các nàng còn nghĩ có phải thứ huynh đã rời xa trần thế rồi không.

Bàn tay Vĩnh An đế vuốt ve mái tóc của Khương Mạn như đang vuốt lông mèo, "Đợi khi kết thúc chiến tranh với Nam Man, huynh trưởng của nàng sẽ về kinh, đến lúc đó trẫm đưa nàng xuất cung gặp huynh trưởng nàng."

"Được." Khương Mạn đáp lời, dựa vào lòng Vĩnh An đế.

Ngày hôm sau, lúc Khương Mạn gặp Khương Phù, nàng đã kể lại chuyện của Khương Lãng cho Khương Phù nghe.

Khương Phù nghe xong cũng không dám tin như Khương Mạn hôm qua, "Đại ca vẫn còn sống sao?"

"Phải." Khương Mạn gật đầu nói: "Chẳng những còn sống mà còn lập được công lớn, chờ bao giờ đại ca trở về Hoàng thượng chắc chắn sẽ phong thưởng cho đại ca."

Khương Phù thật lòng vui mừng cho Khương Lãng, lúc còn nhỏ Khương Lãng đã che chở cho nàng và Khương Mạn rất nhiều, nàng cũng hy vọng Khương Lãng sẽ sống tốt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.