Chương trước
Chương sau
Vi Thiệu không nói gì, Vĩnh An đế gật đầu, nói: "Vu đại nhân nói cũng có lý, những người khác còn ý kiến gì không?"

Quần thần nghe vậy đều cúi đầu, không một ai lên tiếng, Vĩnh An đế thấy vậy, lắc lắc đầu, vừa định bảo Triệu Toàn Phúc hô bãi triều thì Lại bộ hữu thị lang Tả Đông đột nhiên cất lời: "Thần có một cách."

Tả Đông năm nay mới 40, ở vị trí Lại bộ hữu thị lang này đã gần mười năm. Trong ấn tượng của Vĩnh An đế, người này luôn trầm mặc ít nói, cách làm việc cũng theo kiểu vô thưởng vô phạt, không phạm phải lỗi gì quá lớn, nhưng cũng chẳng có công gì lớn lao cả. Lúc này hắn đột nhiên lên tiếng làm Vĩnh An đế có chút bất ngờ.

Vĩnh An đế có chút  tò mò nhìn về phía Tả Đông, "Tả ái khanh có kế gì hay sao?"

Tả Đông cúi đầu đáp: "Khởi bẩm Hoàng thượng, cách thành Ngô Châu ba mươi dặm có một một ngọn núi Thanh Phong, trên núi có một sơn trại thổ phỉ là Trại Thanh Phong. Trong Trại Thanh Phong có một người tên là Dương Dực, người này là hậu nhân của danh tướng Dương Vĩnh Tư dưới thời Thành Võ đế."

Thành Võ đế là cao tổ phụ (kị) của Vĩnh An đế, cũng là vị hoàng đế thứ ba của Cảnh triều. Thành Võ đế thiện chiến, lúc đầu lãnh thổ của Đại Cảnh không được như bây giờ, bởi vì lúc Thành Võ đế tại vị đông chinh tây chiến, đánh thắng không ít những nước nhỏ quanh Đại Cảnh như Đông Châu mới mở mang lãnh thổ được như vậy. Mà dưới thời của Thành Võ đế, tướng tài nổi danh nhất chính là Dương Vĩnh Tư, tục truyền cả đời Dương Vĩnh Tư đánh không dưới một trăm trận, nhưng chưa bại trận lần nào.

Chỉ là sau khi Thành Võ đế băng hà, Thành Huệ đế đăng cơ, Dương gia vì công cao át chủ mà bị Thành Huệ đế xử lí, gia tộc xuống dốc không phanh, bây giờ cũng không rõ tung tích của hậu nhân Dương gia.

"Mười một năm trước Dương Dực gia nhập Trại Thanh Phong, trước khi có Dương Dực Trại Thanh Phong chỉ là một sơn trại bình thường chẳng có chút uy hiếp, nhưng từ sau khi Dương Dực gia nhập lại khác trước rất nhiều. Tuy bọn họ vẫn làm mấy chuyện như chặn đường cướp bóc, nhưng chưa từng giết người, hơn nữa cũng không phải cướp đoạt tài sản bình thường, mà là cướp của của người giàu chia cho người nghèo."

"Quan trọng hơn là, sau khi Dương Dực vào Trại Thanh Phong thì nơi này mạnh hơn rất nhiều, Tri châu của Ngô Châu nhiều lần dẫn binh đi bình định đều không có kết quả. Lúc trước khi triều đình phái người đi giải quyết, Anh Quốc công thế tử đã giao chiến với người này, cuối cùng Anh Quốc công thế tử thất bại dưới tay Trại Thanh Phong, cho nên thần đề nghị chiêu hàng người này về dưới trướng chúng ta."

Tả Đông vừa dứt lời, mọi người ở đây liền kịch liệt phản đối.

"Sao mà được chứ?"

"Thế này có khác nào giao binh cho thổ phỉ đánh giặc?"

"Để thổ phỉ dẫn binh đánh giặc thì còn gì là danh dự triều đình nữa?"

Vẻ mặt Tả Đông vẫn bình tĩnh nhìn mấy người phản đối, nói: "Đến tột cùng thì danh dự triều đình hay là biện pháp giải quyết cục diện hiện giờ quan trọng hơn? Hơn nữa Trại Thanh Phong cũng không làm chuyện ác, triều đình chiêu hàng thì mọi người cũng chỉ thấy triều đình nhân đức, Hoàng thượng rộng lượng, tổn hại danh dự triều đình là thế nào? Hay là chư vị đại nhân vẫn còn cách nào hay hơn?"

Vi Thiệu nhìn Tả Đông, nói: "Bây giờ tạm thời chúng ta vẫn chưa có ý nào hay hơn, nhưng Tả đại nhân dám cam đoan Dương Dực nhất định sẽ thắng trận không? Cho dù hắn có thể đánh thắng, Tả đại nhân có thể chắc chắn rằng nếu giao binh quyền cho hắn, hắn sẽ không nảy sinh mấy suy nghĩ không nên có chứ?"

Lúc này Vu Thành Hà lại cùng quan điểm với Vi Thiệu, nói hùa theo: "Vi đại nhân nói có lý, tuy Dương Dực là hậu nhân của Dương Vĩnh Tư, nhưng dù sao hắn ta vẫn chưa từng ra chiến trường. Trên chiến trường thời thế thay đổi trong nháy mắt, nếu Dương Dực không nắm bắt được thời cơ đánh thắng thì hậu quả thế nào không phải là chuyện Tả đại nhân có thể gánh vác đâu."

Khuôn mặt của Tả Đông vẫn không chút dao động, hắn nhìn hai người một cái, nói: "Mặc dù Dương Dực chưa từng đặt chân lên chiến trường, nhưng Anh Quốc công thế tử kinh nghiệm dày dặn chẳng phải vẫn thất bại dưới tay hắn sao? Có thể giao vận mệnh Đại Cảnh cho Anh Quốc công thế tử, vậy tại sao không thể thử tin tưởng Dương Dực đã đánh thắng Anh Quốc công thế tử chứ?"

"Ngươi......." Vu Thành Hà mở miệng, muốn tiếp tục phản bác, ai ngờ Vĩnh An đế lại dứt khoát nói: "Nếu Tả đại nhân đã tôn sùng Dương Dực như thế, vậy chuyện chiêu hàng Dương Dực trẫm giao cho ngươi đấy, đừng làm trẫm thất vọng."

Khuôn mặt vô cảm của Tả Đông thoáng qua một tia vui mừng, hắn vội quỳ xuống nói: "Thần tuân chỉ, thần nhất định sẽ không làm Hoàng thượng thất vọng."

"Hoàng thượng.........."

"Hoàng thượng suy xét!"

Bá quan trăm miệng một lời khuyên can Vĩnh An đế.

Vĩnh An đế phất tay áo, không kiên nhẫn nói: "Nếu ai còn biện pháp khác đánh lui Nam Man thì nói, còn không thì im hết đi."

Đợi một lát, không có ai mở miệng, Vĩnh An đế đứng dậy, nói: "Bãi triều."

Sau khi hạ triều, Vĩnh An đế gọi hai ám vệ tới Ngự Thư Phòng, phân phó: "Mau chóng điều tra Dương Dực."

Ngô Châu cách kinh thành cũng không xa, sau khi ám vệ lĩnh mệnh, chạng vạng tối hôm sau đã có tin tức.

Sau khi đọc tin ám vệ truyền về Vĩnh An đế cũng không nói gì, chỉ đốt giấy đi rồi tới Vân Hoa Cung lôi kéo chơi vài ván cờ với Khương Mạn, đến tận khi Khương Mạn dụi mắt vì buồn ngủ, Vĩnh An đế mới chịu để Khương Mạn đi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, lúc Khương Mạn tỉnh lại thì Vĩnh An đế đã lên triều.

Khương Mạn ngẩn ngơ ngồi trước bàn trang điểm để mặc cho Liễm Thu sửa soạn cho mình.

Liễm Thu nhìn dáng vẻ của Khương Mạn, hỏi: "Chủ tử, có phải tối qua người ngủ không ngon không? Hay là đợi dùng bữa sáng xong lại ngủ một giấc nữa nhé?"

Khương Mạn lắc đầu nói: "Không sao." Nàng chỉ là loáng thoáng cảm nhận được tối qua sau khi nàng ngủ Vĩnh An đế hình như có ghé vào tai nàng thì thầm gì đó, nhưng nàng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra hắn đã nói gì, điều này làm nàng hoang mang không biết đây có phải ảo giác của bản thân hay không.

Khương Mạn rửa mặt chải đầu xong thì Tần thị dẫn Nhị Hoàng tử tới. Bây giờ Nhị Hoàng tử đã hơn hai tuổi, bé vừa bước vào liền tới thỉnh an Khương Mạn đúng quy củ, sau đó mới chạy lên ôm chân Khương Mạn, ngửa đầu nhìn Khương Mạn nói: "Nương, cưỡi ngựa."

Khương Mạn vuốt tóc Nhị Hoàng tử, ôn nhu nói: "Bây giờ trời lạnh, hơn nữa gần đây phụ hoàng con bận rộn nhiều việc, chờ sang năm thời tiết ấm lên, phụ hoàng lại dẫn con đi cưỡi ngựa có được không?"

Nhị Hoàng tử lắc lắc đầu, không biết là đang tiêu hóa lời nói của Khương Mạn hay lo lắng điều gì, một lát sau mới gật đầu, nói: "Lạnh, sang năm, cưỡi ngựa."

Khương Mạn nhìn Nhị Hoàng tử mà lòng mềm nhũn, "Đúng, Giác nhi thật thông minh, bây giờ trời lạnh, chờ sang năm ấm lên chúng ta mới có thể đi cưỡi ngựa."

"Dạ." Nhị Hoàng tử hơi dẩu miệng, có chút thất vọng lên tiếng, nhưng bé là một đứa nhỏ hiểu chuyện, sẽ không vì chuyện này mà làm ầm làm ĩ.

Khương Mạn cúi người ôm lấy bé, nói: "Giác nhi có nhớ hoàng tổ mẫu không? Chờ ăn sáng xong nương đưa con đến thỉnh an hoàng tổ mẫu nhé? Đã vài ngày con chưa đến thỉnh an hoàng tổ mẫu rồi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.