Chương trước
Chương sau
Nếu Vĩnh An đế đã không muốn lập Giang Quý phi làm hậu, vậy cho dù Giang Quý phi cùng Giang gia có tốn bao nhiêu công sức đi nữa cũng vô ích.

Còn nếu Vĩnh An đế muốn đưa Giang Quý phi lên hậu vị thì sẽ không chờ đến tận bây giờ, cho nên dù thế nào đi nữa thì Giang Quý phi cũng không có khả năng trở thành Hoàng hậu.

Cao Hiền phi có thể là người quan tâm đến tương lai của Giang Quý phi nhất, nhưng chắc chắn không phải là người duy nhất để ý tới chuyện này.

Lúc này Tương Mỹ nhân và Trần Ngự nữ cũng đang châu đầu ghé tai bàn tán chuyện Giang Quý phi được bỏ lệnh cấm túc.

"Suy cho cùng có gia thế bối cảnh vẫn khác, Giang Quý phi mới bị cấm túc chưa được bao lâu đã được thả ra rồi."

Lúc Tương Mỹ nhân nói câu này, ngữ khi vừa hâm mộ lại pha chút ghen tị. Từ lúc nàng tiến cung người ta đã là quý phi, không giống Khương Mạn đi từng bước nhỏ lên cao. Trong mắt những phi tần có phân vị thấp như Tương Mỹ nhân, bọn họ hiểu rằng mình vốn không thể so được với Giang Quý phi, cho nên rất hiếm khi bọn họ ghen tị với những thứ xa vời như vậy. 

Nhưng Khương Mạn thì khác. Khương Mạn đều như bọn họ cả, thậm chí còn không bằng, thế mà người ta thì càng ngày càng đi lên, càng trở nên tôn quý hơn, vì vậy rất nhiều người đều có suy nghĩ Khương Mạn dựa vào cái gì chứ? Nếu không có Khương Mạn trong cái hậu cung này, vậy có phải bọn họ cũng có thể trở nên như thế? Suy nghĩ như vậy làm các nàng ghen tị nhiều hơn là hâm mộ.

Trần Ngự nữ cũng giống Tương Mỹ nhân, gia thế của bọn họ chỉ thường thường chẳng có gì hơn người, nàng gật gật đầu, đáp lời Tương Mỹ nhân: "Anh Quốc công dẫn binh xuất chinh, nói thế nào thì Hoàng thượng cũng phải cho Anh Quốc công chút mặt mũi. Giải lệnh cấm túc cũng bình thường thôi, chỉ là không biết đêm nay Hoàng thượng có tới Trường Xuân Cung không."

Nếu tính từ lúc từ hành cung về, đã vài tháng rồi Vĩnh An đế chỉ tới mỗi Vân Hoa Cung, chưa từng đặt chân vào nơi ở của các phi tần khác.

Trần Ngự nữ có chút tò mò muốn biết rằng sau khi Anh Quốc công ra trận, Vĩnh An đế rốt cuộc có nể mặt Anh Quốc công mà đến Trường Xuân Cung không. Chẳng cần Vĩnh An đế phải ngủ lại, chỉ cần hắn ghé Trường Xuân Cung ngồi một lát là Trần Ngự nữ đã chắc chắn rằng trong tâm trí của Vĩnh An đế không phải chỉ có mỗi Khương Mạn.

Mặc dù không ai có suy nghĩ như vậy, nhưng Trần Ngự nữ khá mẫn cảm, nàng cảm thấy bây giờ trong mắt Vĩnh An đế chỉ còn mỗi mình Khương Mạn, những phi tần khác đều tàng hình hết cả.

Hơn nữa lần nàng thấy đại tẩu của Quý Chiêu dung tới hành cung vẫn luôn khiến tâm trí nàng băn khoăn không yên, nếu nghi ngờ vô căn cứ kia của nàng là sự thật, vậy Nhị Hoàng tử chính là hoàng tử duy nhất của Hoàng thượng.

Ngay lúc tâm trí của Trần Ngự nữ càng bay càng xa, Tương Mỹ nhân mở miệng nói: "Chắc là Hoàng thượng sẽ đi thôi, Giang Quý phi cũng không phạm phải lỗi lầm gì lớn, dù thế nào thì Hoàng thượng cũng phải cho Anh Quốc công chút mặt mũi chứ?"

"Hi vọng là thế." Trần Ngự nữ nói.

Giang Quý phi cũng nghĩ như Tương Mỹ nhân, cảm thấy tối nay chắc chắn Vĩnh An đế sẽ đến Trường Xuân Cung, cho nên từ chiều đã sai người chuẩn bị bữa tối từ sớm, sau đó trang điểm sửa soạn thật tốt rồi đợi Vĩnh An đế đến.

Kết quả nàng đợi từ giờ Dậu đến tận giờ Tuất (17h đến 21h) cũng không thấy được thánh nhan.

Giang Quý phi nhìn đồ ăn trên bàn đã sớm nguội ngắt, sắc mặt vui sướng từ buổi chiều đã sớm đen như than, "Đi hỏi thăm xem, tối nay Hoàng thượng đến cung nào."

"Vâng, nương nương." Hải Đường lên tiếng, sau đó sai một tiểu thái giám ra ngoài nghe ngóng tin tức.

Rất nhanh tiểu thái giám kia đã trở lại, thì thầm vào tai Hải Đường đã chờ hắn từ trước: "Ta hỏi thăm rồi, đêm nay Hoàng thượng chẳng đến cung nào cả, bây giờ vẫn ở Ngự Thư Phòng chưa ra."

Hải Đường nghe vậy thì thở phào một hơi, nghĩ rằng có lẽ Quý phi nương nương sẽ vừa ý với câu trả lời này.

"Còn chuyện gì không?" Thấy tiểu thái giám vẫn đứng trước mặt mình có vẻ như không biết nên nói hay không, Hải Đường hỏi lại một câu.

Tiểu thái giám thấy Hải Đường hỏi, liền nói hết những gì mình biết ra: "Tuy đêm nay Hoàng thượng không đến cung của ai cả, nhưng ta nghe nói lúc bữa tối Hoàng thượng cố ý thưởng đồ ăn cho Vân Hoa Cung."

Nụ cười trên mặt Hải Đường tươi hơn một chút, sau đó nàng nghiêm mặt dặn dò tiểu thái giám: "Việc này ngươi cứ coi như không biết, hiểu chưa?"

Tiểu thái giám gật đầu nói: "Ta biết rồi, Hải Đường tỷ tỷ."

Hải Đường gật gật đầu, điều chỉnh lại biểu cảm rồi đi vào nói với Giang Quý phi; "Nương nương, nô tỳ đã cho người đi hỏi thăm, đêm nay Hoàng thượng không tới cung của ai cả, bây giờ vẫn còn ở Ngự Thư Phòng chưa đi. Có lẽ do đại chiến sắp tới nên toàn bộ tâm tư của Hoàng thượng đều đổ hết vào chính sự rồi, không còn tâm trí đâu mà quan tâm chuyện hậu cung nữa."

Nghe được lời của Hải Đường, thần sắc trên mặt Giang Quý phi tốt hơn một chút, "Nếu vậy thì dọn hết mấy thứ trên bàn này đi."

Ngày thứ ba sau khi Giang Quý phi được giải lệnh cấm túc, Anh Quốc công và Anh Quốc công thế tử dẫn binh xuất chinh, mà hai ngày trước đó Vĩnh An đế vẫn không đặt chân vào hậu cung nửa bước, Giang Quý phi vẫn chưa được nhìn thấy thánh nhan.

Sau khi Anh Quốc công dẫn binh ra trận, Vĩnh An đế dường như không quá bận rộn như trước nữa, đã có thời gian vào hậu cung, nhưng vẫn ở lại Vân Hoa Cung như mọi khi.

Các phi tần nghe được tin cơ hồ đều ghen tuông phát cuồng.

Cung nữ hầu hạ bên cạnh Trần Ngự nữ thấy chủ tử thất thần, thay Trần Ngự nữ nói vài câu oán giận: "Khương Chiêu viện đã mang thai rồi còn chiếm giữ Hoàng thượng không thả, thế này cũng bá đạo quá đi."

Trần Ngự nữ nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, Khương Chiêu viện đã có thai rồi mà Hoàng thượng vẫn chọn ngủ lại Vân Hoa Cung, bản lĩnh của Khương Chiêu viện thật không tồi."

Chỉ là bản lĩnh của Khương Chiêu viện không tồi, vậy mấy người các nàng phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ về sau chỉ có thể ở trong cung nhìn xem Khương Chiêu viện được sủng ái thế nào sao?

Trần Ngự nữ lắc đầu, nàng không nghĩ vài năm nữa vẫn sẽ như ngày hôm nay.

Ngày mười lăm tháng chín, Khương Phù cùng lang trung Hộ bộ là Phùng đại nhân về đến kinh thành. Theo bọn họ vào cung còn có đoàn xe thật dài, tất cả đều là thành quả của chuyến ra khơi lần này. So với hành trình ra biển lần đầu, lần này còn thu được nhiều hơn cả thế, với số tài của này thì muốn đánh với Nam Man ba năm cũng không thành vấn đề.

Vĩnh An đế nhìn từng hộp từng hộp vàng bạc bày ra trước mắt mình, không thể vừa lòng hơn được nữa.

Sau khi gặp Phùng Hạo, Vĩnh An đế mang tâm trạng vui vẻ đi đến Vân Hoa Cung.

"Hôm nay ái phi thấy thế nào?" Vĩnh An đế kéo tay Khương Mạn ngồi xuống ghế, đầu tiên là hỏi vài câu quan tâm Khương Mạn như thường lệ, sau đó mới nói với Khương Mạn: "Hôm nay Nghiêm thái thái đã về kinh rồi, chuyến này của bọn họ còn thuận lợi hơn trẫm đã nghĩ, thu hoạch được rất nhiều. Theo Phùng đại nhân nói thì lần này có thể thu được nhiều như vậy tất cả đều nhờ mắt nhìn độc đáo của hai vợ chồng Nghiêm Văn Hoa, cho nên trẫm đang tính tặng Nghiêm gia danh xưng thương nhân hoàng gia."

Mắt Khương Mạn sáng bừng lên, vui vẻ nói: "Thần thiếp thay tỷ tỷ và tỷ phu tạ ơn Hoàng thượng."

Nếu Nghiêm gia thật sự trở thành thương nhân hoàng gia thì đối với Nghiêm gia mà nói là trăm lợi không một hại, về sau cho dù là việc kinh doanh của Nghiêm gia hay là tỷ tỷ nàng đều sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Vui vẻ xong, Khương Mạn lại thất có chút mất mát, nếu tỷ tỷ về kinh sớm hơn một ngày thì tốt rồi, bây giờ nàng muốn gặp tỷ tỷ lại phải chờ nửa tháng nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.