Chương trước
Chương sau
Trong phòng của công chúa Elisa ở Tứ Phương Quán, vẻ mặt sứ thần Đông Lê quốc đầy bất mãn: "Công chúa, sao người lại đồng ý với Hoàng đế Đại Cảnh vậy? Mục đích người tới đây là để gả cho Hoàng đế Đại Cảnh, sinh ra thái tử Đại Cảnh mang huyết mạch Đông Lê quốc ta, sao có thể tùy tiện đồng ý gả cho vương tôn quý tộc Đại Cảnh chứ?"

Elisa ngồi trước gương thưởng thức dung mạo tuyệt mĩ của mình, nói: "Ai nói ta đồng ý gả cho vương tôn quý tộc chứ?"

"Không phải trên yến tiệc người đã đồng ý vào ở Từ Ninh Cung rồi sao?"

"Đồng ý vào ở Từ Ninh Cung không có nghĩa là đồng ý gả cho vương tôn quý tộc Đại Cảnh." Elisa nói: "Chỉ khi vào hoàng cung Đại Cảnh ta mới có thể tiếp xúc gần gũi với Hoàng đế Đại Cảnh, làm hắn thật sự yêu ta."

Tuy Elisa đã bị Vĩnh An đế từ chối hai lần, nhưng nàng rất tự tin vào nhan sắc của mình, cảm thấy không một ai có thể chống lại sức hấp dẫn của bản thân. Vĩnh An đế từ chối nàng cũng chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần nàng vào hoàng cung ở một thời gian thì sớm hay muộn gì Vĩnh An đế cũng phải quỳ dưới váy nàng.

Sứ thần lại không tự tin được như Elisa, nhưng hắn lại nghĩ tới tin tức bọn họ nhận được khi đến đây, Nam Man quốc rất nhanh sẽ xuất binh đánh Đại Cảnh, Bắc Thương và Tây Lăng cũng rục rịch chờ thời hành động. Đến lúc Nam Man thật sự giao chiến với Đại Cảnh, nếu Hoàng đế Đại Cảnh biết suy nghĩ thì chắc chắn sẽ đồng ý với đề nghị của Đông Lê quốc bọn họ.

Tuy rằng trong năm quốc gia thì sức mạnh quân sự của Đông Lê quốc của bọn họ là thấp nhất, nhưng có đôi khi khả năng quân sự không phải là nhân tố duy nhất quyết định thắng bại.

Bọn họ đương nhiên hi vọng có thể không đánh mà thắng được một Đại Cảnh có non sông nước biếc, tài nguyên dồi dào, cho dù sẽ phải mất nhiều thời gian, nhưng đây là biện pháp ít tổn thất nhất. Hơn nữa, nếu có thất bại thì cũng không tạo ra ảnh hưởng xấu gì đến Đông Lê quốc bọn họ.

Nghĩ như vậy, sứ thần cũng không khuyên ngăn Elisa nữa. Nếu công chúa có thể khiến Hoàng đế Đại Cảnh yêu mình là tốt nhất, nếu không thể thì Hoàng đế Đại Cảnh vẫn phải đồng ý với yêu cầu của bọn họ, cho nên không sao cả.

Sáng sớm hôm sau, Elisa liền dẫn theo thị nữ của mình vào Từ Ninh Cung.

Trước đó Vĩnh An đế đã đánh tiếng với thái hậu trước, cho nên thái hậu đã chuẩn bị sẵn chỗ ở cho Elisa.

Sau khi tới Từ Ninh Cung, việc đầu tiên Elisa làm chính là đến Vân Hoa Cung chào hỏi Khương Mạn. Nàng đã sớm hỏi rõ, hiện giờ Khương Mạn là phi tần được Vĩnh An đế sủng ái nhất.

Bấy giờ Khương Mạn đang đọc sách cho Nhị Hoàng tử nghe, thấy Liễm Thu báo rằng Elisa tới chào hỏi mình, thanh âm nàng hơi khựng lại một chút. Sau khi bảo Tần thị đưa Nhị Hoàng tử ra ngoài đi dạo, nàng mới tới chính điện tiếp đãi Elisa.

Elisa đi vào chính điện, cười mỉm hành lễ với Khương Mạn, nói: "Elisa mạo muội tới chơi, xin Chiêu viện nương nương đừng trách."

Khương Mạn cười gật đầu với Elisa, nói: "Công chúa khách khí rồi. Không biết công chúa tới đây là có chuyện gì?"

Elisa cười nói: "Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là Elisa rất tò mò về nương nương, cho nên mới cố ý tới gặp nương nương ngay khi vừa tới đây."

Khương Mạn cười nhẹ, "Vậy có lẽ phải làm công chúa thất vọng rồi, con người ta cũng không có chỗ nào đặc biệt cả."

Elisa gật đầu, cười nói: "Quả thật, Chiêu viện nương nương bình thường hơn những gì Elisa nghĩ."

Vãn Đông và Liễm Thu đứng trong điện nghe thấy lời của Elisa thì trong mắt đều hiện lên lửa giận, chỉ có Khương Mạn vẫn bình tĩnh như cũ, "Đáng tiếc là Hoàng thượng chỉ thích người bình thường như ta, chứ thật ra người xinh đẹp mĩ miều, hào quang bắn ra tứ phía như công chúa lại không lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng đâu."

"To gan!" Thị nữ của Elisa đứng phía sau nghe vậy thì tức giận quát lớn: "Ngươi dám vô lễ với công chúa của chúng ta như vậy là muốn khơi mào chiến tranh hai nước đúng không?"

Khương Mạn nâng chung trà lên chậm rãi nhấp một ngụm, cũng không đáp lại lời thị nữ kia, Vãn Đông đứng dậy, cười lạnh nói: "Vị tỷ tỷ này sao lại tức giận thế chứ? Nương nương cùng lắm chỉ nói thật thôi, sao vào miệng ngươi lại thành khơi mào chiến tranh rồi? Ngươi là nô tỳ mà dám ngang nhiên hô to gọi nhỏ với phi tần Đại Cảnh ta, ta thấy ngươi mới là người muốn khơi mào chiến tranh đấy."

Không đợi thị nữ kia mở miệng, Vãn Đông tiếp tục nói: "Mặc dù công chúa Elisa là công chúa của quý quốc, nhưng nương nương cũng là Chiêu viện nương nương được Hoàng thượng thân phong, hai chủ tử nói chuyện há lại để một hạ nhân như ngươi mở miệng chen vào? Loại hạ nhân không biết phân biệt cao thấp tôn ti, không để chủ tử vào mắt như ngươi, nếu ở hoàng cung Đại Cảnh thì đã sớm bị trả về Nội Vụ Phủ dạy quy tắc thêm lần nữa rồi."

"Ngươi....." Thị nữ kia bị Vãn Đông nói đến không biết đáp lại kiểu gì, Elisa xoay người trừng mắt nhìn thị nữ của mình mọt cái, nói: "Được rồi, câm miệng."

Răn dạy thị nữ của mình xong, Elisa lại liếc nhìn Vãn Đông với vẻ thâm sâu khó lường, nói với Khương Mạn: "Không ngờ hạ nhân bên người Chiêu viện nương nương lại nhanh mồm nhanh miệng đến vậy, hôm nay bổn công chúa coi như đã được lĩnh giáo."

Khương Mạn cười nói: "Để công chúa chê cười rồi, nha đầu này của ta bình thường có hơi cứng nhắc, nếu thấy người không biết quy củ vẫn luôn không nhịn được mà dạy dỗ vài câu."

Elisa nghe vậy ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Vậy Chiêu viện nương nương phải bảo vệ tốt người của mình đấy, lỡ một ngày dạy phải người không nên dạy, sợ là sẽ gây phiền phức cho chiêu viện nương nương."

Khương Mạn thản nhiên nói: "Việc này không nhọc công chúa quan tâm, người của ta trước nay vẫn luôn hiểu chuyện, những người nàng dạy dỗ từ trước đến nay đều luôn là những người nên dạy cả."

Elisa ở Vân Hoa Cung chưa đến một tuần trà đã rời đi, những người đang chú ý đến động tĩnh ở Vân Hoa Cung thấy vậy đều khấp khởi vui mừng.

Sau khi Elisa rời đi, Khương Mạn gọi hạ nhân chăm sóc Nhị Hoàng tử đến, phân phó: "Bây giờ công chúa Elisa đang ở Từ Ninh Cung, khoảng thời gian này các ngươi chú ý kỹ Nhị Hoàng tử, không có việc gì thì đừng để nó chạy đến Từ Ninh Cung."

Hạ nhân bên người Nhị Hoàng tử đồng thanh đáp: "Vâng, chúng nô tỳ đã rõ."

Vĩnh An đế ở Ngự Thư Phòng nghe nói Elisa tới Vân Hoa Cung thì bút son trong tay hơi ngừng một chút, sau đó kêu Triệu Toàn Phúc: "Sai người quan sát mấy người Đông Lê quốc thật kỹ, đừng để bọn họ gây ra rắc rối gì."

Triệu Toàn Phúc đáp lại rồi đi truyền mệnh lệnh của Vĩnh An đế.

Elisa vốn nghĩ nàng vào cung có thể thường xuyên gặp được Vĩnh An đế, nhưng nàng ở Từ Ninh Cung một thời gian mới phát hiện, cho dù là ở trong cung nhưng muốn gặp Hoàng đế Đại Cảnh cũng không dễ đến thế.

Nháy mắt đã đến cuối tháng tám, từ sau khi ngủ lại một đêm ở Vân Hoa Cung, khoảng thời gian sau đó Vĩnh An đế không bước chân vào hậu cung thêm lần nào nữa. Không biết hắn bận việc gì, Khương Mạn sai Tiểu Đậu Tử lén hỏi thăm, tiền triều cũng không có đại sự nghiêm trọng gì cả.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.