Chương trước
Chương sau
Triệu Toàn Phúc nhìn Mạnh Tiệp dư đã hoàn toàn mất đi lý trí, lắc lắc đầu, quả nhiên là hạng người vô tình tàn nhẫn, vì những thủ đoạn ngoan độc của nàng ta mà cả Mạnh gia rơi xuống vực thẳm, nhưng nàng ta từ đầu tới cuối chẳng những không cầu tình câu nào cho gia đình mình, còn tự nhận bản thân không sai.

Triệu Toàn Phúc lười phải nói những lời vô nghĩa với nàng ta, nói: "Nếu Mạnh Tiệp dư không chọn được, vậy để ta thay Mạnh Tiệp dư làm chủ." Nói rồi Triệu Toàn Phúc nhìn hai tiểu thái giám đang giữ Mạnh Tiệp dư lại, "Hai người các ngươi lại đây, giúp Mạnh Tiệp dư uống ly rượu mà Hoàng thượng đã ban đi."

Hai tiểu thái giám lên tiếng đáp lại rồi lấy ly rượu đổ vào miệng Mạnh Tiệp dư.

"Không được, không được." Mạnh Tiệp dư vội cắn chặt răng lắc đầu giãy giụa, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của hai tiểu thái giám, tuy chén rượu bị đổ một nửa, nhưng nửa còn lại vẫn đổ vào miệng Mạnh Tiệp dư.

Mạnh Tiệp dư bắt đầu đổ máu, chưa đến một khắc sau, nàng ta đã trừng lớn mắt trút hơi thở cuối cùng.

Sau khi xác định Mạnh Tiệp dư đã chết, Triệu Toàn Phúc đưa tất cả thái giám cung nữ trước đây từng hầu hạ Mạnh Tiệp dư, còn cả tiểu cung nữ của Phùng Chiêu nghi đến ngục của Nội Vụ Phủ.

Phùng Chiêu nghi và Nhị Công chúa nhìn kết cục của Mạnh Tiệp dư mà kinh hãi, hạ nhân của mình bị đưa đi cũng không dám nhiều lời.

Thánh chỉ của Vĩnh An đế mới hạ xuống được một lúc nhưng cả hậu cung đều đã nghe tin.

Rất nhiều người đều phản ứng giống như Phùng Chiêu nghi, sau khi biết Mạnh Tiệp dư đã làm nhiều việc ác như vậy đều rất khiếp sợ.

Nhất là Quý Chiêu dung, nàng nhìn Ngọc Châu với khuôn mặt không thể tin được, hỏi: "Ngươi nói người hại chết Tống Tu nghi chính là Mạnh Tiệp dư, người suýt chút nữa đã lấy mạng Đại Hoàng tử cũng là Mạnh Tiệp dư, nàng ta làm vậy là để giá họa cho Khương Chiêu viện sao? Khiến ta và Khương Chiêu viện lưỡng bại câu thương?"

"Đúng vậy, nương nương." Ngọc Châu nói: "Hoàng thượng tức đến mức tru di cửu tộc Mạnh gia, có lẽ không phải giả đâu."

"Đồ độc ác." Quý Chiêu dung oán hận mắng một câu, không nghĩ rằng người thật sự hại Đại Hoàng tử lại không phải Khương Chiêu viện. Nàng còn tưởng Hoàng thượng muốn bao che cho Khương Chiêu viện mới áp chuyện này xuống không nhắc tới.

Không giống như Quý Chiêu dung, Khương Mạn nghe được tin này lại có cảm giác quả nhiên là vậy. Nàng vốn đã thấy Mạnh Tiệp dư là người lãnh đạm vô tình, nhưng không người so với những gì nàng nghĩ thì Mạnh Tiệp dư còn ngoan độc hơn.

Nhưng điều làm Khương Mạn bất ngờ chính là sau khi Vĩnh An đế hạ một đạo thánh chỉ xử tử Mạnh Tiệp dư, hắn lại ban một thánh chỉ khác trách cứ Giang Quý phi, nói Giang Quý phi quản lý hậu cung thất trách nên phạt cấm túc.

"Thánh chỉ không nói Giang Quý phi bị cấm túc bao lâu sao?" Khương Mạn hỏi Liễm Thu.

Liễm Thu lắc đầu, "Không có."

Khương Mạn có chút kinh ngạc, không nói rõ thời gian cấm túc, vậy chẳng phải là chỉ cần Vĩnh An đế không mở miệng thì Giang Quý phi vẫn sẽ bị cấm túc sao?

Nếu bởi vì Giang Quý phi không biết cách quản lý hậu cung, Vĩnh An đế hẳn sẽ không ra thánh chỉ như vậy, Khương Mạn đoán có lẽ còn có nguyên nhân gì đó mà các nàng không được biết.

Cao Hiền phi cũng nghĩ như Khương Mạn, nàng nói với Liên Xảo bên cạnh: "Không biết lần này Giang Ánh Tuyết đã làm gì chọc giận Hoàng thượng mà để Hoàng thượng phải hạ thánh chỉ như thế, thật làm người ta cao hứng quá đi."

Liên Xảo gật đầu, cười nói: "Giang Quý phi bị cấm túc, vậy hậu cung này đã hoàn toàn nằm dưới quyền của nương nương rồi. Đây là chuyện vui, chúng nô tỳ chúc mừng nương nương được như ý."

Khóe môi Cao Hiền phi nhếch lên thật cao, "Mấy chuyện quản lý lục cung thật ra ta cũng không thèm để ý, nhưng con tiện nhân Giang Ánh Tuyết ngã một cú đau như vậy, chúng ta quả thật nên ăn mừng một phen."

Lúc này Giang Quý phi đang âm trầm nhìn thánh chỉ trước mắt, hỏi Hải Đường: "Đã viết thư cho phụ thân chưa?"

Hải Đường gật đầu, nói: "Nương nương yên tâm, nô tỳ đã cho người báo tin cho lão gia, sau khi lão gia biết chuyện hẳn là sẽ tiến cung gặp Hoàng thượng ngay. Hoàng thượng cũng thật là, người có tội là Mạnh Tiệp dư chứ đâu phải nương nương, sao có thể vì vậy mà trách phạt nương nương chứ."

Giang Quý phi không hùa theo lời của Hải Đường, trong lòng nàng có dự cảm không lành, có lẽ Vĩnh An đế phạt nàng không phải bởi vì chuyện của Mạnh Tiệp dư, mà bởi vì hắn đã phát hiện chuyện nàng muốn hạ độc Khương Chiêu viện và Nhị Hoàng tử.

Con tiện nhân Quế Nhuế kia đã sớm đầu quân cho Mạnh Tiệp dư, vậy chuyện mà nàng sai nó làm chắc chắn nó sẽ khai hết. Nếu Vĩnh An đế thật sự đã biết chuyện này thì lệnh cấm túc vô thời hạn chẳng khác nào nhốt nàng vào Lãnh Cung.

Hải Đường nói không sai, sau khi Anh Quốc công Giang Túc nhận được tin từ trong cung truyền ra liền vội vàng tiến cung tìm Vĩnh An đế. Hắn cảm thấy Vĩnh An đế nhất định là hồ đồ lú lẫn rồi, trong giờ phút quan trọng thế này mà lại cấm túc vô thời hạn con gái của Anh Quốc công phủ bằng một lý do vớ vẩn như vậy.

Kết quả, sau khi Anh Quốc công tiến cung, mới hành lễ xong, còn chưa kịp mở miệng đã bị Vĩnh An đến ném một bản lời khai, nói: "Trẫm biết lý do Anh Quốc công đến tìm trẫm, Anh Quốc công hãy đọc thật kỹ lời khai này trước đi đã. Nếu không phải nể mặt Anh Quốc công phủ đã giành được nhiều chiến công lừng lẫy cho Cảnh triều thì với hành động này của Quý phi, trẫm hoàn toàn có thể xử tử nàng ta."

Anh Quốc công hơi nghi hoặc cúi đầu nhìn bản lời khai trong tay, đến khi đọc tới đoạn Giang Quý phi sai người hạ độc Khương Chiêu viện và Nhị Hoàng tử, Anh Quốc công mở to hai mắt đọc kỹ lại vài lần, trong lòng thầm mắng Giang Quý phi một câu: ngu xuẩn. Đã bảo nó đừng vội, vậy mà nó vẫn muốn âm thầm xử lý Khương Chiêu viện. Tính kế Khương Chiêu viện cũng thôi đi, đây còn muốn hại cả Nhị Hoàng tử nữa. Bây giờ Hoàng thượng đang rất yêu thương Nhị Hoàng tử, động đến Nhị Hoàng tử chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Hơn nữa, muốn ra tay mà vừa ngu ngốc vừa không có năng lực, lại để Hoàng thượng bắt được người, còn lấy được một bản khẩu cung thế này nữa chứ.

Khí thế của Anh Quốc công nhất thời yếu đi không ít, hắn dập đầu ba lần với Vĩnh An đế, nói: "Hoàng thượng thứ tội, là thần không biết cách dạy con, xin Hoàng thượng trách phạt."

Vĩnh An đế bảo Triệu Toàn Phúc đỡ Anh Quốc công dậy, nói: "Anh Quốc công không cần phải vậy, trẫm biết Anh Quốc công vì bảo vệ biên cương đã dốc nhiều tâm sức nên mới lơ là quản giáo con cái như vậy. Cũng may bây giờ Giang Quý phi chưa gây ra đại họa gì, chờ nàng ấy hiểu rõ đúng sai, trẫm sẽ bỏ lệnh cấm túc cho nàng."

Anh Quốc công lại quỳ xuống dập đầu, nói: "Thần tạ ơn đại ân của Hoàng thượng, Hoàng thượng khoan hồng độ lượng như vậy, thần nhất định sẽ bảo vệ tốt biên cương Cảnh triều ta, báo đáp hoàng ân."

Vĩnh An đế cười nói: "Có những lời này của Anh Quốc công, trẫm yên tâm rồi."

Sau khi Anh Quốc công gặp Vĩnh An đế xong liền trở về Anh Quốc công phủ luôn, Giang Quý phi đợi trong Trường Xuân Cung một ngày mới nhận được lời mắng chửi của Anh Quốc công.

Giang Quý phi đọc thư mà sắc mặt càng ngày càng khó coi, Anh Quốc công mắng nàng một hồi mới viết lý do vì sao nàng bị cấm túc. Nhìn những dòng này của Anh Quốc công, sắc mặt Giang Quý phi trắng bệch, Hoàng thượng thật sự đã biết rồi sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.