Quý Chiêu dung nghẹn nửa ngày mới đáp: "Đại Công chúa hiểu lầm rồi, ta không có ý đó. Được thỉnh an thái hậu nương nương là phúc, ta còn mong mỗi ngày đều được đi thỉnh an người, sao có thể cảm thấy chuyện thỉnh an thái hậu là phiền phức chứ? Thật sự là do thân thể Đại Hoàng tử suy nhược, ta biết thái hậu nương nương là người thương con thương cháu, không muốn để con cháu mình vì thỉnh an mà ảnh hưởng đến sức khỏe nên ta mới để Đại Hoàng tử ở lại viện nghỉ ngơi."
Đại Công chúa hừ lạnh, "Ngươi không có ý đó thì tốt, nhưng mà, nếu ai dám có suy nghĩ bất kính với hoàng tổ mẫu, ta nhất định sẽ không buông tha đâu."
Chờ Đại Công chúa nói xong, thái hậu mới mở lời: "Được rồi, Hi Uyển, không được nói năng bừa bãi như thế."
Đại Công chúa rất nghe lời mà đáp: "Vâng, hoàng tổ mẫu."
Có Quý Chiêu dung đi đầu làm gương, những người khác đều biết điều không dám gây chuyện với Khương Mạn và Nhị Hoàng tử nữa.
Mọi người ngồi ở U Hà Uyển khoảng hai khắc thái hậu đã mệt mỏi, lấy cớ phải nghỉ ngơi cho mọi người về.
Khương Mạn cũng rời khỏi U Hà Uyển cùng mọi người, còn Nhị Hoàng tử được thái hậu giữ ở lại.
Thái hậu nói: "Khương Chiêu viện trở về còn phải thu xếp đồ đạc, trước hết cứ để Nhị Hoàng tử ở nơi này của ai gia đi, xong việc rồi ai gia sẽ cho người đưa Nhị Hoàng tử trở về đó."
Khương Mạn đương nhiên không từ chối.
Rời khỏi U Hà Uyển, Khương Mạn lập tức trở về U Hoàng Uyển. Đám người Quý Chiêu dung, Mạnh Tiệp dư thấy bóng dáng Khương Mạn thì đều có thái độ biểu cảm khác nhau.
Nửa ngày sau Mạnh Tiệp dư mới thu hồi ánh mắt, cười nói với Quý Chiêu dung: "Chiêu dung nương nương, người có hối hận vì lúc trước không đưa Đại Hoàng tử đến Từ Ninh Cung một thời gian không?"
Quý Chiêu dung cười khẩy, nói: "Sao tiệp dư muội muội lại nghĩ thế, lúc trước Nhị Hoàng tử được nuôi ở Từ Ninh Cung là vì phân vị lúc đó của Khương Chiêu viện không đủ để được nuôi con, còn ta trước khi sinh ra Đại Hoàng tử đã là một trong cửu tần rồi, sao phải đưa Đại Hoàng tử đến Từ Ninh Cung nuôi dưỡng chứ? Ta không nỡ làm thế đâu."
Mạnh Tiệp dư thản nhiên cười đáp lại: "Cũng đúng." Sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Tương Mỹ nhân lắc đầu, tiếp lời: "Thật ra Quý tỷ tỷ nên đưa Đại Hoàng tử đến Từ Ninh Cung nhiều chút, mấy ngày trước khi chúng ta đến hành cung Nhị Hoàng tử đã được thái hậu tặng không ít đồ tốt đấy. Muội muội nông cạn, nói thật chỉ cần vài món đồ quý đã làm muội hài lòng rồi, lúc đó còn nghĩ sao muội lại không thể sinh một tiểu hoàng tử nhỉ? Nếu muội cũng có một tiểu hoàng tử, thỉnh thoảng đưa nó đến Từ Ninh Cung thỉnh an, có khi còn được cầm mấy món đồ tốt về, thế thì tốt quá rồi."
Quý Chiêu dung cười lạnh, "Tương muội muội quả thật nông cạn, với ta mấy thứ đồ đó chỉ tổ làm gai mắt thôi."
Kỳ thật Quý Chiêu dung cũng thích mấy thứ kỳ trân dị bảo mà thái hậu ban cho Nhị Hoàng tử, nhưng nàng ta cũng hiểu không phải cứ muốn đưa Đại Hoàng tử đến Từ Ninh Cung là có thể đưa, cũng hiểu rõ dù là Mạnh Tiệp dư hay là Tương Mỹ nhân thì đều không có ý gì tốt cả.
Nếu nàng ta chỉ vì ham muốn mấy món đồ quý đó mà đưa Đại Hoàng tử đến Từ Ninh Cung làm thân, cuối cùng lại chẳng chiếm được chỗ tốt gì thì hai người này chắc chắn sẽ cười nhạo sau lưng nàng ta.
Tương Mỹ nhân phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, cười xòa nói: "Nếu tỷ tỷ thấy chướng mắt, vậy cứ coi như muội muội chưa nói gì đi."
Tuy trong lòng Quý Chiêu dung hiểu rõ thái hậu và Đại Công chúa thích Nhị Hoàng tử là bởi vì Nhị Hoàng tử đã ở Từ Ninh Cung gần một năm, nhưng đến khi trở lại U Phong Các nhìn thấy Đại Hoàng tử vẫn không nhịn được cơn tức, cảm thấy chẳng trách vì sao thái hậu và Đại Công chúa lại thích Nhị Hoàng tử đến vậy, Nhị Hoàng tử trông đáng yêu hơn nhiều so với đứa bé trước mắt nàng ta.
Đại Hoàng tử cảm nhận được ánh mắt của Quý Chiêu dung thì sợ hãi nép vào lòng vú nuôi, Quý Chiêu dung thấy bộ dạng này của đứa bé lại càng tức, nhưng nhớ đến lời cảnh cáo của Vĩnh An đế, nàng ta lại thu hồi tầm mắt, phất tay nói với vú nuôi: "Đưa nó đi ra chỗ khác, ta nhìn thôi cũng thấy phiền."
Buổi tối đầu tiên đến hành cung Vĩnh An đế không triệu người thị tẩm, mấy phi tần đi theo đều rất thất vọng. Vốn tưởng rằng lúc ở trong cung nhiều người nên cơ hội ít đi, còn ở hành cung chỉ có mấy người, dù thế nào thì cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn, không ngờ đêm đầu tiên Vĩnh An đế lại không gọi người thị tẩm.
Đến tối ngày tiếp theo, trước sự mong mỏi của đám phi tần, Vĩnh An đế chọn Khương Mạn thị tẩm.
Mặc dù kết quả này đã nằm trong dự đoán, nhưng mọi người vẫn không nén được sự thất vọng.
Trong U Hương Cư, đại cung nữ Kim Ngân vừa giúp Mạnh Tiệp dư tháo trang sức cài đầu vừa nói: "Chủ tử không cần thất vọng, lần này Hoàng thượng dẫn theo năm người, cho dù Khương Chiêu viện được sủng ái thì Hoàng thượng cũng không thể triệu nàng ta thị tẩm mỗi ngày được. Hoàng thượng đưa chủ tử đến hành cung chứng tỏ trong lòng Hoàng thượng người vẫn có một vị trí nhất định, nói không chừng ngày mai sẽ triệu người thị tẩm đấy. Nếu có thể thì chủ tử hãy tranh thủ lần này không ở trong cung, nắm bắt cơ hội hoài long tự, nếu sinh được hoàng tử thì chắc chắn còn được sủng ái hơn cả Khương Chiêu viện bây giờ."
Mạnh Tiệp dư nhìn khuôn mặt trong gương đồng, nhắm hai mắt lại không nói gì cả. Kim Ngân hiểu rõ tính tình của Mạnh Tiệp dư, thấy vậy cũng ngoan ngoãn không nói gì nữa, chuyên tâm tháo trang sức cho Mạnh Tiệp dư.
Trong U Tuyền Điện, Khương Mạn và Vĩnh An đế vừa chơi xong một ván cờ, Vĩnh An đế cho người thu dọn bàn cờ xong rồi hỏi Khương Mạn: "Ái phi ở U Hoàng Uyển có thoải mái không? Có chỗ nào không vừa ý không?"
Khương Mạn cười lắc đầu, "Tạ Hoàng thượng quan tâm, ở đây rất thoải mái, thần thiếp rất thích, không có gì không hài lòng cả. Chỉ là so với thần thiếp thì Nhị Hoàng tử còn vui hơn nhiều, tối nào cũng ngủ một giấc ngon lành đến tận bình minh."
Núi U Tuyền vốn mát mẻ hơn ở trong kinh thành, đến tối sẽ hơi se se lạnh. Lúc ở kinh thành mỗi tối Khương Mạn đều phải để một chậu băng ở trong phòng, nếu không sẽ ngủ không ngon, nhưng đến hành cung thì không thể ngủ mà thiếu một cái chăn mỏng, không thì sẽ lạnh đến tỉnh.
Vĩnh An đế cười nói: "Ái phi thích là tốt rồi, nếu vậy chúng ta sẽ ở đây thêm vài ngày, đến cuối tháng bảy đầu tháng tám lại quay về kinh thành."
Cuối tháng bảy đầy tháng tám mới quay về kinh? Thế này không phải là nói đợi trời vào thu mới về kinh sao? Tin này đối với người sợ nóng như Khương Mạn mà nói thì chính là tin vui nhất dạo gần đây rồi.
Nhưng hôn sự của Nhị Công chúa sẽ tiến hành vào ngày mùng sáu tháng tám, nếu đầu tháng tám bọn họ mới hồi kinh, vậy không phải lúc về thì hôn sự của Nhị Công chúa đã xong xuôi cả rồi sao? Xem ra lần này Nhị Công chúa đã làm Vĩnh An đế thất vọng hoàn toàn rồi.
Cũng không biết Nhị Công chúa và Phùng Chiêu nghi có phát hiện ra điều đó không?
Khương Mạn suy đi nghĩ lại, bây giờ hai người bọn họ chắc hẳn đang rất cao hứng vì chuyện hôn sự, tâm tư đã dành hết cho việc chuẩn bị xuất giá rồi, nào có thời gian để quan tâm xem Vĩnh An đế cảm thấy thế nào chứ.
Nhị Công chúa chống hai tay lên cằm, nói với Phùng Chiêu nghi: "Mẫu phi, nghe nói Vi công tử thích một bức tranh của danh sĩ Mao Hoành Mạc, con nhớ hình như phụ hoàng có tranh của ông ấy, mẫu phi nói xem con có thể xin phụ hoàng thưởng một bức làm của hồi môn không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]