Trong lúc Vãn Đông đang nói chuyện, Vân Thái y cùng Thái y sứ Đàm Hồng cũng đã tới.
Vân Thái y tiến lên chẩn mạch cho Khương Mạn, nói: "Nếu nương nương đã tỉnh lại thì không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa."
Khương Mạn trầm mặc chốc lát, hỏi: "Có phải sau này ta không thể đi lại được không?" Sau khi Khương Mạn tỉnh lại liền phát hiện toàn thân như thể không phải của mình, nàng muốn cử động chân cũng khó.
Vân Thái y trả lời: "Nương nương không cần lo lắng, hiện tại nương nương không cử động được là bởi vì trong người vẫn còn chất độc chưa được đào thải hết, chờ nương nương uống thêm mấy lần thuốc nữa là sẽ bình thường trở lại."
Khương Mạn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn đi lại được là tốt rồi.
Khương Mạn còn muốn hỏi Vân Thái y thêm vài câu, nhưng nàng còn chưa kịp cất lời thì Vĩnh An đế đã vội vội vàng vàng tiến vào.
Tất cả mọi người trong điện đều vội vàng hành lễ với Vĩnh An đế, hắn không để ý đến mọi người mà lập tức đi đến trước giường của Khương Mạn, ngồi xuống rồi nắm tay nàng ôn nhu hỏi: "Ái phi tỉnh rồi, thân thể cảm giác thế nào?"
Khương Mạn chớp chớp mắt, nũng nịu nói: Trừ việc không thể cử động ra thì hình như không có gì."
Vĩnh An đế nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn Đàm Hồng và Vân Thái y, trầm giọng nói: "Không phải các ngươi nói chỉ cần Khương Chiêu viện tỉnh lại là sẽ không sao à? Vì sao bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-nang-khong-muon-cung-dau/3509783/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.