Sao lại không đổ vào mặt Khương Mạn chứ? Lữ Mỹ nhân có chút tiếc nuối nghĩ, đuôi mắt ẩn chứa tức giận trừng cung nữ cầm chén canh, "Đồ ngu xuẩn, còn không mau hướng Khương Tài nhân nhận lỗi."
Sau khi trách móc tiểu cung nữ, Lữ Mỹ nhân mới hướng tới Khương Mạn, không chút thành ý nói: "Khương Tài nhân cũng bớt giận, mấy người này trong cung ta được nuông chiều thành thói, khó tránh khỏi làm việc vụng về một chút. Ta cũng không chỉ một lần cáo tội trước mặt Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng xưa nay xử sự rộng lượng nói ta không nên vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà trách phạt nên mới dung túng họ thành dạng không biết nặng nhẹ. Cũng may muội muội không bị thương, nếu không hôm nay ta sẽ không bỏ qua cái thứ vụng về mù mắt này."
Khương Mạn cười nhạt, "Mặc dù Hoàng thượng đối nhân xử thế ôn hòa, nhưng cũng là người thưởng phạt phân minh. Nếu tỷ tỷ biết đã dung túng các nàng quá mức thì cũng nên dạy dỗ lại cho tốt. Nếu tỷ tỷ chỉ biết làm một người độ lượng, kẻ dưới phạm sai lầm cũng không trừng phạt, họ không chỉ không cảm kích tỷ mà chỉ thấy tỷ dễ lừa gạt, Lạc Mai cư này sớm muộn cũng loạn thôi."
Trong điện nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt mọi người nhìn Khương Mạn cũng không giống nhau.
Lữ Mỹ nhân vô cùng tức giận, nàng không nghĩ tới nàng đã đem Hoàng thượng ra nói rồi mà Khương Mạn vẫn còn bắt bẻ.
Khương Mạn giống như không nhìn thấy cơn giận của Lữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-nang-khong-muon-cung-dau/2492245/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.