Chương trước
Chương sau
Khương Mạn chăm chú nhìn Ỷ Thúy một hồi, hỏi: "Ngươi đã chắc chắn chưa?"

"Nô tỳ đã nghĩ kỹ, xin chủ tử giữ lại nô tỳ." Vừa nói Ỷ Thúy vừa dập đầu một cái thật mạnh.

Khương Mạn trầm ngâm một chút, nói: "Nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi thì ở lại đi, nhưng tên phải sửa một chút, gọi là Vãn Đông đi. Bất quá nếu ngươi đã lựa chọn ở lại, vậy ta hy vọng ngươi nhớ rõ chủ tử của mình là ai."

"Dạ. nô tỳ tạ chủ tử ban tên cho, nô tỳ thề sẽ không phản bội chủ tử." Ỷ Thúy thầm thở phào nhẹ nhõm, biết rằng mình đã thực sự được chủ nhân chấp nhận.

Khương Mạn gật đầu một cái, kêu nàng đứng lên, lại thưởng nàng một cây trâm bạc, để nàng sau này cùng Liễm Thu hầu hạ trong nội điện.

Vãn Đông nghe vậy lại kích động muốn quỳ nhưng Khương Mạn lại cản nàng, "Được rồi, sau này làm việc thật tốt là được, ở trong Ngọc Phù uyển không cần động một tí liền quỳ."

"Vâng."

Có thể là do đã làm việc ở Thượng Cung Cục năm năm, tính cách của Vãn Đông so với Liễm Thu thì trầm ổn hơn nhiều, có nàng ở bên cạnh hầu hạ Khương Mạn cũng bớt lo hơn.

Cũng không biết có phải do dạo này ít chuyện phải để tâm hay không mà Khương Mạn gần đây không có việc gì làm là lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật.



Liễm Thu có chút lo lắng khuyên Khương Mạn, "Chủ tử, bây giờ người cả ngày ở trong phòng không vận động cũng không ổn đâu. Người xem gần đây người chẳng có tinh thần gì cả, bây giờ thời tiết càng ngày càng ấm hơn, lúc người không có chuyện gì làm cũng nên đi dạo vài vòng quanh sân phơi nắng."

"Mệt lắm!" Nói xong Khương Mạn lại lười biếng ngáp một cái.

Liễm Thu vẫn muốn khuyên nữa thì Tiểu Đậu Tử xách hộp đựng thức ăn cùng khuôn mặt tươi cười vào, "Chủ tử, tiểu nhân vừa nghe được một tin tốt, trong cung lại có một vị nương nương mang long tự."

Liễm Th nghe vậy tức giận liếc Tiểu Đậu Tử một cái, "Đây mà là tin tức tốt gì chứ? Là nương nương khác có mang, cũng không phải chủ tử của chúng ta có mang."

Tiểu Đậu Tử ngượng ngùng gãi đầu giải thích: "Tiểu nhân nghĩ chủ tử của chúng ta bị cấm túc tất cả là do Lữ Mỹ nhân, mà Lữ Mỹ nhân vì đang mang thai nên thánh sủng không ngừng, bây giờ trong cung lại thêm một vị phi tần nữa có thai, không phải thánh sủng của Lữ Mỹ nhân sẽ giảm đi sao? Nếu thật là như vậy Lữ Mỹ nhân chắc chắn sẽ không vui, nàng mà tức giận đến mức động thai khí thì càng tốt hơn."

Liễm Thu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, tốt nhất là tức chết nàng đi."

Khương Mạn nghe hai người nói chuyện, cười hỏi: "Thế là ai đang mang thai?"

"Là Quý Chiêu dung của Dục Tú Cung, nghe nói cái thai đã được ba tháng, trước đây không biết là do thai nhi thật sự bất ổn hay là cố tình che giấu nữa."

"Quý Chiêu dung?" Khương Mạn có chút giật mình hỏi.

Quý Chiêu dung nhập cung năm Vĩnh An thứ bảy, sau khi vào cung mấy năm rất được sủng ái, nhưng bắt đầu từ năm ngoái số lần Vĩnh An đế đến Dục Tú Cung dần ít đi, vốn cách mấy ngày ghé một lần biến thành cách hơn nửa tháng, thậm chí là một tháng mới tới một lần.

Mấy năm Vĩnh An đế thường xuyên ghé Dục Tú Cung nhưng Quý Chiêu dung vẫn không mang bầu, bây giờ ngược lại Vĩnh An đế ít đến hơn thì Quý Chiêu dung lại có mang. Quả thật chuyện mang thai này không thể nói trước mà.

Nhưng việc Quý Chiêu dung mang thai chắc chắn sẽ khiến Lữ Mỹ nhân tức giận một hồi. Thù oán giữa hai người nói đơn giản cũng đơn giản, năm đó lúc Lữ Mỹ nhân vừa tiến cung ỷ được sủng ái mà đêm Hoàng thượng ngủ lại Dục Tú Cung từng định cướp người, nhưng lại không nghĩ đến Quý Chiêu dung thủ đoạn cao minh, Lữ Mỹ nhân không chỉ không cướp được người mà sau này còn bị Quý Chiêu dung làm nhục một cách tàn nhẫn.

Từ đó hai người liền kết thù, sau này Quý Chiêu dung thất sủng, Lữ Mỹ nhân không chỉ một lần tìm phiền toái cho Quý Chiêu dung. Bất quá phẩm cấp của Quý Chiêu dung vẫn còn ở đó, hai người giao thủ thì Lữ Mỹ nhân thua nhiều thắng ít. Bây giờ hai người một trước một sau có bầu, cũng không biết lần này có thể phân thắng bại hay không.



Khương Mạn cũng thật lòng hy vọng người thắng là Quý Chiêu dung, dẫu sao thì hai người cũng không có thù oán gì.

Nhưng trong hậu cung này để hoài thai một đứa trẻ vốn đã không dễ dàng, muốn an ổn sinh hạ lại càng khó hơn, hai người này rốt cuộc có thể phân định thắng thua hay không cũng khó có thể nói trước. (1)

(1) Ý là có thể bình an sinh con hay không

"Tài nhân, chúng ta có nên gửi chút quà chúc mừng Quý Chiêu dung không?" Vãn Đông lên tiếng nhắc nhở.

Khương Mạn lắc đầu, "Không được, chẳng phải ta đang đóng cửa tự ngẫm sao? Cứ giả vờ chúng ta không biết tin tức này đi."

Vẻ mặt Vãn Đông muốn nói lại thôi.

Khương Mạn nhìn nàng một cái, "Thế nào, ngươi cảm thấy có gì không ổn sao?"

Vãn Đông thấy Khương Mạn không giống như đang tức giận, đánh bạo nói: "Nô tỳ nghĩ Quý Chiêu dung nay đã là một trong Cửu tần, nếu tấn vị nữa có thể sẽ trở thành Thục phi. Nếu Quý Chiêu dung may mắn sinh hạ hoàng tử, sợ là ngồi lên vị trí đó không phải là không thể. Lúc này chủ tử không đưa quà qua đó, có lẽ sẽ không tốt lắm?"

Lỡ như Quý Chiêu dung thật sự có thể leo lên vị trí Thục phi, liệu có bởi vì hôm nay chủ tử lãnh đạm mà bất mãn?

Khương Mạn cười một tiếng, "Ngươi có thể nghĩ cho ta ta rất vui vẻ và yên tâm, nhưng dẫu sao ta cũng đang bị cấm túc, lúc này cứ cố đưa quà qua đó cũng không thích hợp."

Khương Mạn cũng đã nói như vậy, Vãn Đông cũng không nhiều lời nữa.

Hai phi tần lần lượt hoài long tự, cung phi trong hậu cung dường như chịu chút kích thích, ai ai cũng cố gắng hết sức ở trước mặt Vĩnh An đế tranh sủng. Không phải hôm nay có người đem canh nóng đến thì là ngày mai có người đưa điểm tâm đến, trên đường Vĩnh An đế đi cũng không thiếu người đánh đàn thổi tiêu, hay có người tìm cách tiếp cận Hoàng đế trong Ngự Hoa Viên, rồi mặc áo mỏng khiêu vũ, các loại tài năng mánh khóe nhiều vô số kể.

Mỗi lần nghe những tin tức này Khương Mạn đều thêm một lần được mở rộng tầm mắt.



Cùng lúc đó, trong lúc tâm trạng vui vẻ Vĩnh An đế đã quyết định tổ chức săn bắn mùa xuân. Lúc tiên đế còn sống thích săn bắn, hầu như năm nào cũng sẽ xuân liệp, thu sưu, có lúc còn tổ chức hạ miêu, đông thú. (2)

(2) xuân liệp, thu sưu, hạ miêu, đông thú: tên các ngày hội săn bắn vào mùa xuân, hạ, thu, đông. Cái Hoàng đế quyết định tổ chức là xuân liệp.

Sau khi Vĩnh An đế kế vị luôn bận bịu với chính sự, xuân liệp, hạ miêu, đông thú tất cả đều hủy bỏ, ngay cả tổ chức thu sưu cũng là năm có năm không, năm nay là lần đầu tiên xuân liệp được tổ chức sau khi Vĩnh An đế lên ngôi.

Hoàng đế đi săn nhất định phải có phi tần đi cùng, hậu cung không có trung cung Hoàng hậu, danh sách phi tần tùy giá liền do Giang Quý phi cùng Đức phi quyết định.

Sau khi đưa ra danh sách phi tần đi theo được công bố thì có người mừng cũng có người buồn.

Những phi tần có thể đi theo thì vui mừng chuẩn bị hành trang, người không được đi thì âm thầm nổi nóng hoặc buông mấy câu ganh ghét.

Chẳng qua là mấy chuyện này cùng Khương Mạn đang bị cấm túc căn bản là không có quan hệ gì.

Mùng sáu tháng ba là ngày lành được Khâm Thiên giám chọn để xuất hành, Khương Mạn biết được xa giá của Vĩnh An đế đã rời khỏi hoàng cung, mà Lữ Mỹ nhân cùng Quý Chiêu dung vì có mang nên cũng ở lại trong cung nên lại lần nữa gọi mấy người hầu hạ trong Ngọc Phù uyển đến trước mặt dặn dò các nàng phải chú tâm quản lý Ngọc Phù uyển, không được rời nơi này nếu không có chuyện gì, cũng không được để người không liên quan bước vào đây.

Mấy người Liễm Thu nhìn sắc mặt Khương Mạn nghiêm túc, cũng đều trịnh trọng đáp lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.