Chương trước
Chương sau
"Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào à?" Quách Sung Nghi quan tâm hỏi.

Quách Sung Nghi là người ở bên Vĩnh An đế từ lúc còn là Hoàng tử, tầm ba mươi tuổi, không kém tuổi tác Giang Quý phi là bao. Có thể do nàng mặc một thân váy hoa màu xanh lơ, búi tóc lại sơ kiểu đã lỗi thời, nhìn trông còn chững chạc hơn cả Thái hậu nương nương.

Trước đây Khương Mạn tham gia một số cung yến không thể không góp mặt cũng có gặp qua Quách Sung Nghi mấy lần, nhưng vị này có một vài phương diện rất giống bản thân, chẳng hạn như nàng ta cũng không có ai trò chuyện cùng, luôn là ngồi một mình một góc, Khương Mạn không ngờ tới nàng ta lại đột nhiên hỏi han mình.

Sửng sốt một chút, Khương Mạn hướng về phía Quách Sung Nghi cười một tiếng, "Không có gì, chỉ là ngồi lâu eo có chút mỏi thôi."

Quách Sung Nghi gật đầu một cái, nói: "Nếu không thoải mái thì có thể rời đi sớm một chút, ngươi bây giờ đang có mang, dù có về trước Quý phi nương nương cũng sẽ không nói gì đâu."

Khương Mạn nghe ra sự quan tâm trong lời nói của Quách Sung Nghi, nhưng nàng thấy lạ là vì sao đột nhiên vị Quách Sung Nghi này lại quan tâm nàng đến vậy.

Không biết trong lòng Quách Sung Nghi đang nghĩ gì, Khương Mạn chỉ cười gật đầu, "Đa tạ Sung nghi nương nương quan tâm, chẳng qua là nhức mỏi một chút thôi, cũng không phải chuyện lớn gì, nếu thực sự không chịu nổi ta sẽ nói với Quý phi nương nương."

"Người mang thai là ngươi, ngươi hiểu rõ là được rồi." Dường như Quách Sung Nghi nghe ra sự phòng bị trong lời nói của Khương Mạn, nhàn nhạt đáp lời xong cũng hướng tầm mắt ra chỗ khác, không tiếp tục nói chuyện cùng Khương Mạn nữa.



Yến tiệc kéo dài một mạch đến giờ Tuất (1) mới tan, lúc Khương Mạn trở về Ngọc Phù uyển vừa đói vừa mệt. Sinh nhật của Giang Quý phi tất nhiên không thiếu sơn hào hải vị, nhưng dù trông ngon mắt thế nào Khương Mạn cũng không dám ăn, cả buổi nàng ngồi đó cũng chỉ nhấp miệng ít trà.

(1) giờ Tuất: 19 - 21h

Vãn Đông mang điểm tâm lên, Liễm Thu lại giúp Khương Mạn chuẩn bị trà nóng. Khương Mạn dùng ít trà rồi ăn nửa đĩa điểm tâm xong mới thoải mái nằm liệt trên trường kỷ cảm thán, "Vừa mang thai vừa tham gia yến hội đúng thật là chịu tội mà."

Vãn Đông cười nói: "Cũng may Hoàng thượng không phải kiểu quân chủ mê ăn chơi hưởng lạc, nếu như giống lúc Tiên hoàng còn tại vị thì mới gọi là chịu tội."

Khương Mạn gật đầu, cũng đúng, nàng không thích đi khắp nơi giao thiệp, phi tần trong cung mở tiệc mời nàng nàng có thể trốn liền trốn, thật sự không trốn được mới miễn cưỡng tham gia. Nhưng lúc Tiên hoàng còn sống thích nhất là bày tiệc, mà Hoàng thượng mở tiệc ngươi cũng không thể vô cớ không tham gia. Nếu thật sự như lúc Tiên hoàng còn sống ba ngày một tiểu yến, năm ngày một đại yến, nghĩ thôi Khương Mạn đã thấy ngột ngạt rồi.

Sau khi so sánh, Khương Mạn nhất thời cảm thấy bây giờ rất tốt, đến cả sắp tới còn một tiệc Trung thu phải tham gia nàng cũng không thấy khó chịu.

Từ khi tham gia tiệc sinh nhật của Quý phi nương nương xong, Khương Mạn lại quay về với cuộc sống ngăn cách với đời của mình.

Thời gian này trong cung không có xảy ra chuyện gì lớn, bất quả chỉ là mấy chuyện có người thất sủng, có người lại may mắn được Vĩnh An đế coi trọng, được Hoàng đế sủng ái.

Khương Mạn cầm trên tay bộ xiêm y nhỏ Vãn Đông mới làm xong, vừa nhìn ngắm vừa nghe Liễm Thu nói lời ong tiếng ve.

"Nghe nói Lữ Mỹ nhân từ sau khi sảy thai thì chưa được gặp Hoàng thượng lần nào, ngày hôm qua ở Ngự hoa viên gặp phải thì đúng lúc thấy cảnh Sở Bảo lâm đang thịnh sủng cùng vài vị phi tần nữa đang ngắm hoa, còn bị Sở bảo lâm chế giễu một hồi."

"Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, tính tình Lữ Mỹ nhân như thế, ngay hôm qua bị Sở Bảo lâm biến thành trò hề trước mặt nhiều người như vậy mà nàng cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng xoay người rời đi."



"Có lẽ cuối cùng nàng đã sáng suốt hơn rồi." Tâm tư của Khương Mạn để hết trên bộ quần áo nhỏ đang cầm trên tay, sau khi thờ ơ đáp một câu lại dùng tay ước lượng bộ xiêm y, nói: "Xiêm áo nhỏ như vậy đứa trẻ có thể mặc vừa thật sao?"

Bị Khương Mạn hỏi, Vãn Đông cũng bắt đầu hoài nghi. Mặc dù nàng chưa bao giờ làm quần áo cho trẻ nhỏ, bộ xiêm y này cũng là nàng nghe theo lời của một tú nữ nàng quen ở Thượng Công Cục mà làm, "Nếu không hay là để nô tỳ làm mấy bộ xiêm y lớn hơn thế này một chút?"

Trước khi vào cung Liễm Thu đã từng thấy qua một đứa trẻ sơ sinh, đứa bé mới ra đời còn không to bằng một con mèo, bèn lên tiếng nói: "Trẻ nhỏ mới sinh cũng không lớn lắm, bộ quần áo trong tay chủ tử là vừa rồi."

Khương Mạn suy nghĩ một chút, nói, "Vậy cứ dựa theo bộ xiêm y này may thêm mấy bộ nữa, làm thêm cả mấy bộ lớn hơn một chút, dù sao đứa bé lớn lên cũng phải mặc, không phải mọi người đều nói con nít lớn rất nhanh sao?"

Tuy nói đứa bé được sinh trong hoàng gia, quần áo chắc chắn sẽ không thiếu, cho dù các nàng không chuẩn bị thì bên Thượng Cung Cục cũng sẽ làm không ít đồ cho trẻ nhỏ, chỉ là Khương Mạn cảm thấy để người mình quen may y phục cho sẽ khiến nàng yên tâm hơn.

Khương Mạn cũng muốn tự mình làm cho đứa nhỏ vài bộ xiêm áo và chăn bọc, nhưng Liễm Thu cùng Vãn Đông đều không muốn để nàng suốt ngày cầm châm tuyến, nữ công của Liễm Thu cũng không phải quá tốt, vì vậy chỉ có thể để Vãn Đông làm một mình.

Nói xong chuyện quần áo của đứa bé, chủ tớ mấy người trò chuyện một chút lại quay về Lữ Mỹ nhân, "Cảm giác Lữ Mỹ nhân thay đổi rất nhiều, bây giờ nàng ta rất biết điều. Ngày đó sinh nhật Quý phi nương nương nàng cũng không xuất hiện, hình như hôm qua là lần đầu tiên nàng ta ra khỏi Lạc Mai cư sau khi sẩy thai."

"Nàng tới Ngự hoa viên chẳng lẽ là muốn làm như vô tình gặp Hoàng thượng?" Vãn Đông hỏi.

"Ai mà biết được." Liễm Thu nói: "Nghe nói lúc ấy Sở Bảo lâm nói vài câu châm chọc Lữ Mỹ nhân cũng nói như thế, bảo là bây giờ Lữ Mỹ nhân không thấy được thánh nhan nên mới đến Ngự hoa viên thử vận may."

Nói xong Liễm Thu lại thở dài, "Mà Sở Bảo lâm cũng phách lối thật, dù gì người ta cũng là Mỹ nhân, phẩm cấp cao hơn nàng ta những hai bậc đấy."



Khương Mạn bỏ xiêm áo trong tay xuống, buồn cười nói: "Không phải trước đây ngươi rất ghét Lữ Mỹ nhân sao? Sao bây giờ người ta bị chế giễu ngươi lại xúc động?"

Liễm Thu ngượng ngùng cười một tiếng, "Thật ra nô tỳ vẫn ghét Lữ Mỹ nhân, ai kêu nàng ta ban đầu tìm chủ tử gây khó dễ chứ, sau đó nô tỳ lại nghĩ có khi cung nhân suýt làm đổ canh nóng lên mặt ngài cũng là do nàng ta sắp đặt, như thế làm sao nô tỳ có thể không ghét nàng ta được chứ. Chẳng qua là nô tỳ ghét Lữ Mỹ nhân thì có ghét, nhưng Sở Bảo lâm thì... nói thế nào nhỉ? Nô tỳ cảm thấy hành động của nàng ta có chút quá đáng, có loại... nói kiểu gì nhỉ, nô tỳ cũng không biết diễn tả cảm xúc này thế nào."

"Mai kia toại nguyện liền tùy tiện." Khương Mạn nói.

"Đúng, đúng, chính là như thế." Liễm Thu gật đầu, mặt đầy sùng bái nhìn Khương Mạn, "Chủ tử thật là thông minh."

Khương Mạn cười nói: "Chắc là Sở Bảo lâm đột nhiên nhận được thánh sủng vui đến mù quáng luôn rồi đi?"

Sở Bảo lâm tiến cung năm Vĩnh An thứ mười ba, vào cùng lúc với Lữ Mỹ nhân. Điểm khác biệt chính là Lữ Mỹ nhân cùng Tôn Mỹ nhân các nàng vào cung thì được Hoàng thượng sủng ái, mà Sở Bảo lâm không lâu trước đây vẫn còn là Ngự nữ, gần đây không biết vì sao lọt vào mắt của Hoàng thượng, đột nhiên nhận được thánh sủng mới được tấn lên Bảo lâm.

Suy nghĩ một chút liền rõ, người vẫn luôn nằm dưới lớp bùn, đột nhiên được bay lên trời cao thì đắc ý cũng là chuyện bình thường.

Chẳng qua là không biết Sở Bảo lâm có thể như ý được bao lâu, sang năm là kỳ tuyển tú, trong cung chắc chắn sẽ có không ít người mới, đến lúc đó khẳng định còn có một phen "náo nhiệt".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.