Lễ gột rửa của Nhị Hoàng tử cũng không làm lớn, trừ phi tần hậu cung, tham gia cũng chỉ có Khương Phù.
Khương Mạn không nghĩ tới Vĩnh An đế sẽ để cho Khương Phù tiến cung vào ngày này, sáng sớm lúc thấy Khương Phù xuất hiện ở cửa Ngọc Phù uyển, Khương Mạn thật sự rất sửng sốt, chờ sau khi phản ứng kịp, Khương Mạn liền cao hứng nói: "Tỷ tỷ, tỷ tới rồi sao?"
Tuy nàng thỉnh cầu Vĩnh An đế cho tỷ tỷ nàng vào cung, Vĩnh An đế cũng có đáp ứng, nhưng nàng không nghĩ tới hắn sẽ để tỷ tỷ vào cung hôm nay.
Khương Phù gương mặt tươi cười gật đầu với Khương Mạn, có chút không chờ được, nói: "Nhị Hoàng tử đâu, mau ôm tới đây để ta nhìn một chút nào."
Nhị Hoàng tử đang nằm nghiêng dựa vào Khương Mạn, mắt mở to cũng không biết đang nhìn cái gì, không ồn ào không nháo, Khương Mạn ôm lấy hắn đưa cho Khương Phù.
Lúc này mới có ba ngày, màu đỏ hồng trên người Nhị Hoàng tử đã mất đi không ít, trên mặt cũng nẩy nở hơn đôi chút, cũng nhìn ra chút cái đẹp.
Khương Phù nhận lấy Nhị Hoàng tử từ tay Khương Mạn, ôm vào ngực trêu chọc một hồi, thấy Nhị Hoàng tử quấy khóc ồn ào, mơi giao Nhị Hoàng tử cho Vãn Đông đi tìm vú nuôi.
Khương Mạn kéo cánh tay Khương Phù nũng nịu, "Tỷ tỷ có cháu ngoại liền không quan tâm đến ta, một lòng chỉ nhớ hắn, cũng không hỏi ta có ổn hay không."
"Ya, tiểu nha đầu còn ghen tị kìa." Khương Phù bật cười nói: "Ta còn cần hỏi muội có ổn hay không à? Ta vừa vào điện nhìn khí sắc của muội cũng biết muội sinh nở bình an, không có gì bất trắc."
Khương Mạn cười ngượng ngùng một cái, tỷ tỷ nàng nói không có sai, mặc dù thời gian nàng sinh có hơi dài một chút, nhưng quả thật là không có gì bất trắc.
Khương Phù nhìn dáng vẻ Khương Mạn, lắc đầu một cái, có chút buồn rầu. Muội muội của nàng vẫn như đứa trẻ vậy, sau này phải làm thế nào?
Thở dài một cái, Khương Phù hỏi Khương Mạn, "Thế Hoàng thượng có nói sẽ giao Nhị Hoàng tử cho ai dạy dỗ không?" Mặc dù nàng cảm thấy chuyện đứa trẻ mình sinh ra lại không thể nuôi, chỉ có thể đưa cho người khác dạy dỗ rất khó tiếp nhận, nhưng phận khả nhân (1) đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng có năng lực cũng không thể thay đổi điểm này, chỉ có thể cúi đầu trước tình thế.
(1) khả nhân: là động từ chỉ hành động làm người khác vừa lòng. Ở đây dùng thành danh từ ý chỉ những thần tử, hậu phi, con dân... dưới trướng vua
Khương Mạn lắc đầu, "Trước đây muội từng muốn nói chuyện này với Hoàng thượng, nhưng cuối cùng ta nghĩ không cần mở miệng sẽ tốt hơn."
"Muội nhìn trúng ai?" Khương Phù hỏi.
"Muội cảm thấy Quách Sung nghi không tệ, nàng ở hậu cung vẫn luôn không tranh không đoạt, chỉ ở phía sau đóng kín cửa sống cuộc sống của riêng mình. Nếu giao Nhị Hoàng tử cho nàng dạy dỗ, cũng có thể tránh cuốn vào mấy thứ tranh đấu không cần thiết." Khương Mạn nói.
Khương Phù nghe vậy, gật đầu một cái, "Nếu thật là như vậy, ngược lại cũng không tệ. Chẳng qua là không tranh không đoạt tuy tốt, nhưng nàng cũng phải có khả năng bảo vệ Nhị Hoàng tử mới được."
"Bây giờ còn chưa biết ý Hoàng thượng thế nào nữa." Khương Mạn cũng đành chịu, thở dài nói.
Khương Phù vỗ vai Khương Mạn một cái, nói: "Bất kể là giao cho ai nuôi dưỡng thì cuối cùng muội vẫn không yên tâm. Bây giờ điều muội nên làm nhất là chăm sóc bản thân thật tốt, sau đó lại đi về phía trước, cố gắng để mình sớm ngày có được tư cách nuôi dưỡng hoàng tử."
Khương Mạn gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy, bất quá cho dù nàng có dã tâm leo lên vị trí cao, nhưng trong lòng lại chẳng có chút ý tưởng gì, "Tỷ tỷ, tỷ nói xem ta có làm được thật không?"
Nàng mặc dù dáng dấp cũng không tệ, nhưng cầm kỳ thi họa chỉ hiểu sơ sơ, múa chỉ biết nhìn chứ không biết nhảy, nhạc khúc cũng chưa nghe qua được mấy lần. Quan trọng nhất là nàng cũng không phải người quá thông minh, như vậy nàng có thể đi đến phân vị Cửu tần thật sao?
Khương Phù sờ gương mặt xinh đẹp của Khương Mạn, nói: "Yên tâm, tỷ tỷ sẽ giúp muội."
"Tỷ giúp ta thế nào?" Khương Mạn nghi ngờ. Nàng không phải là không tin tưởng tỷ tỷ, chẳng qua là tỷ tỷ ở ngoài cung, nàng ở trong cung, cho dù tỷ tỷ muốn giúp nàng thì cũng ngoài tầm tay với.
Khương Phù tự tin cười nói: "Ta tự nhiên có biện pháp của mình, bây giờ trước hết nói tỷ tỷ nghe, lần trước ta đến có để lại mấy đồ dưỡng bụng muội có dùng thường xuyên không?"
"Có dùng." Khương Mạn đáp.
"Thế thì tốt." Khương Phù gật đầu một cái, tiếp tục nói: "Lần này tỷ tỷ tới lại giúp muội mang theo ít đồ, chờ muội hết ngày ở cữ thì dùng. Đợi một lát nữa tỷ sẽ dạy cho hai cung nữ của muội vài động tác rèn luyện thân thể, sau khi hết ngày ở cữ mỗi ngày muội đều phải tập đấy."
"A?" Khương Mạn có chút chần chừ.
Khương Phù trợn mắt, "A cái gì mà a, ta nói muội biết muội không được phép lười biếng, việc này liên quan đến vóc người của muội có thể không phục như lúc ban đầu hay không đấy. Muội thử nghĩ xem nếu muốn leo lên Cửu tần có phải là cần Hoàng thượng thích muội hay không? Đàn ông đều là thứ háo sắc, huống hồ Hoàng thượng có tam cung lục viện bao quanh, nếu muội cởi y phục ra trên bụng toàn là thịt, eo so với đàn ông còn to hơn, muội nói Hoàng thượng có thể thích muội sao? Nếu muốn tranh sủng thì đầu tiên phải có vốn để tranh sủng đã. Phương diện tài nghệ muội đã không chiếm ưu thế rồi, nếu ngay cả vẻ bề ngoài cũng không có, muội còn lấy cái gì để tranh?"
Mặc dù nàng cũng biết chỉ bằng vẻ bề ngoài để tranh sủng cũng sẽ không được sủng lâu dài, nàng cũng không muốn để Khương Mạn dùng cái này để tranh, nhưng nếu Vĩnh An đế thấy Khương Mạn mà không vui, vậy cho dù nàng cố gắng nhiều hơn nữa sợ là cũng sẽ thành công dã tràng.
Khương Mạn bị tỷ tỷ giáo huấn cho một trận, ngượng ngùng cười nói: "Được rồi, tỷ tỷ, ta biết rồi, ta sẽ rèn luyện thật tốt, chắc chắn sẽ không làm biếng đâu."
Lúc này Khương Phù mới bỏ qua cho Khương Mạn.
Lần này Khương Phù vào cung trừ mang đồ cho Khương Mạn còn mang cho Nhị Hoàng tử không ít đồ, nào là xiêm áo, giày dép, khóa trường mệnh, vòng tay, rồi đủ loại đồ chơi cho trẻ con, cái gì cần có đều có.
Sau giờ Ngọ (2),lễ gột rửa kết thúc, Khương Phù cũng đã đến lúc phải rời cung.
(2) giờ Ngọ: 11h - 13h
Lúc đi, Khương Phù kéo Khương Mạn qua một bên dặn dò, "Muội phải nhớ kỹ, bất kể như thế nào cũng nhất quyết không được động tâm với Hoàng thượng nghe chưa?"
Nếu tin tức của nàng không sai, không lâu nữa nàng sẽ cho Hoàng đế một ân huệ lớn, có ơn này Vĩnh An đế sẽ bày tỏ ít nhiều, nàng có chút lo lắng muội muội ngốc của nàng sẽ bị mấy tình cảm hư vô của Vĩnh An đế lừa gạt tấm chân thành.
"Tỷ tỷ yên tâm, sẽ không đâu." Đạo lý này Khương Mạn hiểu, ở chốn cung cấm này, chân thành là thứ không đáng giá nhất, nếu nàng động tâm với Hoàng thượng, vậy thì nàng sẽ khó mà không ghen tị, một khi đã ghe tị có lẽ nàng sẽ chỉ biết làm ra những chuyện điên rồ. Để bản thân rơi vào hoàn cảnh xấu không nói, có lẽ mặt mũi cũng không còn nhặt lên được.
Việc gì phải tự làm khổ mình thế?
Tiễn Khương Phù đi, Khương Mạn nhớ đến lời dặn dò của Khương Mạn còn cảm thấy buồn cười, nàng dù không thông minh cũng biết không thể động tâm với Hoàng thượng a, sợ là tỷ tỷ quan tâm quá tới loạn rồi.
Từ sau ngày Vĩnh An đế đến Ngọc Phù uyển cũng chưa ghé lại lần nào, Khương Mạn nghe Tiểu Đậu Tử nói có vẻ như tiền triều có trọng sự, phương bắc xảy ra động đất, thiên tai diện tích rất lớn. Khoảng thời gian này Vĩnh An đế luôn bận bịu chuyện cứu nạn thiên tai.
Bởi vì chuyện này, lúc tổ chức tiệc đầy tháng cho Nhị Hoàng tử cũng không tổ chức lớn, nhưng chuyện ban tên và giao Nhị Hoàng tử cho ai nuôi dưỡng vẫn chậm chạp không có động thái gì, ngược lại ngay sau ngày đầy tháng của Nhị Hoàng tử thánh chỉ tấn vị Khương Mạn đã được ban xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]