Vĩnh An đế cảm thấy không phải chỉ là đánh đàn thôi sao, cùng lắm là thanh âm không đủ linh động, ý cảnh không đủ ưu mỹ mà thôi, có thể khó nghe đến mức nào chứ.
Khương Mạn khó nén vui mừng, nàng không nghĩ tới còn có thể như vậy, kinh hỉ nói: "Hoàng thượng nói lời giữ lời?"
Tiến cung năm năm cuối cùng cũng có cơ hội được ra cung, làm sao nàng có thể không kích động cho được? Tuy nàng là người lười biếng, ngày thường cũng không hay đi lang thang bên ngoài, nhưng năm năm nàng bị vây ở một chỗ, nàng cũng sẽ cảm thấy phiền muộn.
Vĩnh An đế nói: "Quân tử nhất ngôn..."
Ngay sau đó Khương Mạn liền tiếp lời, "Tứ mã nan truy."
"Chính là đạo lý này." Vĩnh An đế nói: "Cho nên ái phi không cần lo lắng trẫm sẽ nuốt lời, trở về chỉ cần đợi thôi."
Khương Mạn thuận theo nói: "Hoàng thượng là thiên tử, miệng vàng lời ngọc, thần thiếp tất nhiên là không lo lắng Hoàng thượng nuốt lời rồi."
Vĩnh An đế điểm nhẹ vào trán nàng, khẽ mắng: "Xảo quyệt!"
Khương Mạn kéo ngón tay Vĩnh An đế khẽ lắc, trên mặt lộ ra vẻ cầu xin tha thứ.
Sau đó hai người lại cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh, nói chuyện một hồi, Khương Mạn thấy thời gian không còn sớm, liền chủ động cáo lui trước.
Hôm nay là mười lăm, theo lý Hoàng thượng phải đến cung của Hoàng hậu, tuy bây giờ trung cung vẫn để trống, nhưng cũng không tới phiên nàng hầu hạ, nàng còn ở lại nữa sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-nang-khong-muon-cung-dau/2491728/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.