Vĩnh An đế gật đầu, "Ái phi bắt đầu đi."
Vĩnh An đế nói xong, "canh" một tiếng, Khương Mạn bắt đầu gảy dây đàn.
Theo từng ngón tay gảy dây đàn của Khương Mạn, thân thể Vĩnh An đế dần dần cương cứng, hắn hối hận, thật sự! Cuối cùng hắn cũng biết ma âm xuyên tai rốt cuộc là thanh âm như thế nào.
Những người khác lần đầu tiên nghe Khương Mạn chơi đàn cũng bị tiếng đàn của Khương Mạn làm cho đứng đờ tại chỗ, đây không phải là tiếng đàn dễ nghe hay không, mà là tiếng đàn này có thể phát ra sao?
Rốt cuộc Vĩnh An đế cũng biết vì sao Khương Mạn lại cho người mang trà của hắn xuống, nếu lúc này hắn đang uống trà, vậy thì chắc chắn hắn sẽ bị sặc.
Vĩnh An đế xoa xoa lỗ tai của mình, hắn có hơi muốn kêu dừng lại, nhưng nhớ tới mình đã từng nói nhất định sẽ kiên nhẫn nghe Khương Mạn chơi đàn xong, vì để mình không bị vả mặt, chỉ có thể tiếp tục để Khương Mạn hành hạ lỗ tai mình.
Khương Mạn là kiểu người một khi tiếng đàn phát ra sẽ say sưa mê mẩn, ngay cả khi biết mình đánh đàn hết sức khó nghe nhưng nàng vẫn có thể đắm chìm trong hứng thú của chính mình.
Lúc đầu Liễm Thu cùng Vãn Đông bị tiếng đàn của Khương Mạn làm cho đơ ra tại chỗ trong chốc lát, sau đó đã dần dần bình tĩnh trở lại. Hai người cùng nhìn sắc mặt xanh xao của Vĩnh An đế, lại nhìn sang Khương Mạn vẫn đang chìm đắm say mê, đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-nang-khong-muon-cung-dau/2491710/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.